Ta căng da đầu, cất cao giọng: "Tam điện hạ bởi vì cứu Như Ngữ mà bị cảm lạnh, Như Ngữ không thể nào vứt bỏ không thèm ."
Sắc mặt của Tạ Sở Tử hoàn toàn tối sầm, chuyện thái tử điện hạ cầu hôn phủ Tể tướng đã khiến cả kinh thành xôn xao huyên náo.
Hắn vốn là muốn mượn ân cứu ta lên bờ lần này, bức bách ta lấy thân báo đáp.
Lại không ngờ ta sẽ một mực khẳng định Tạ Dực Bạch mới là ân nhân cứu mạng của ta.
Đêm đó không có chi tiết nào để điều tra, Tạ Sở Tử cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi.
Ta ngẩng đầu tiếp tục : "Cha, nương, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp, xin đồng ý cho nữ nhi và Tam điện hạ thành hôn."
Biểu Tạ Sở Tử vô cùng thú vị, phép tắc giáo dục không cho phép hắn gì thêm, chỉ có thể giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Sau khi đám người đều tan hết, Tạ Dực Bạch duỗi tay ôm ta vào trong lòng ngực, giọng trầm thấp:
"Không sợ ta nữa sao?"
Ta không tự giác nuốt nước bọt xuống, thực sự là ta sợ Tạ Dực Bạch.
Hắn là một kẻ điên, một kẻ điên tiềm ẩn.
Kiếp trước chẳng qua là ta ham muốn chút vẻ đẹp của hắn, mới cố sức tiếp cận hắn.
Mà dục vọng chiếm hữu của Tạ Dực Bạch đặc biệt mãnh liệt, hắn dần dần giam cầm ta trong ngục tù của hắn.
Năm ta cập kê, hắn cũng như hôm nay ôm ta vào ngực.
Nhiệt độ cơ thể hắn lạnh lẽo: "Như Ngữ, có phải nếu đào đôi mắt của nàng ra, nàng mới sẽ không người khác nữa không?"
Hắn lại khẽ một tiếng: "Hay là, đánh gãy chân Như Ngữ rồi, nàng mới sẽ không chạy loạn?"
Khi đó lưỡi dao của hắn kề vào eo ta, mang theo cái lạnh sắc bén.
Ta nhận thức rõ ràng là hắn nghiêm túc.
Bạn thấy sao?