Sóng Gió Theo Quân [...] – Chương 2

Cô ta không dám trả lời, chỉ đáng thương Hứa Mục Bạch:

“Thanh Thanh, chị giận à? Xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em xin lỗi!”

“Xin lỗi cái gì? Em có gì sai đâu? Với lại, ấy là người lớn mà đi so đo với đứa trẻ mấy tuổi, có lý không?”

Hứa Mục Bạch bảo vệ Lục Hiểu Nhã không phải lần đầu.

Trước kia tôi nhẫn nhịn, lần này thì không.

Tôi :

“Nếu là con người khác gọi tôi là mẹ, cũng thấy bình thường sao?”

Hứa Mục Bạch á khẩu, không biết đáp ra sao.

Đúng lúc đó, Ngô Quế Hoa từ trong nhà lao ra dàn xếp.

Bà ta trừng mắt tôi:

“Không phải đi mua thịt sao? Sao về tay không ?”

Tôi thản nhiên đáp hai chữ:

“Hết tiền.”

Kiếp trước Hứa Mục Bạch về nhà, tôi chạy đôn chạy đáo, đem hết tiền tích cóp đi mua thịt, mua đồ ngon chỉ sợ ta thiệt thòi.

Thật nực ! Tôi ngu đến mức không cứu nổi.

Trong cái nhà năm người này, chỉ có tôi là mặt vàng da xanh, suy dinh dưỡng.

Nếu Hứa Mục Bạch còn chút nghĩa với tôi, lẽ nào lại để tôi sống chẳng khác gì ma quỷ thế kia?

Kiếp trước tôi xứng đáng bị họ lợi dụng.

Nhưng kiếp này, tôi tuyệt đối không cho họ lợi dụng thêm bất cứ chút gì nữa.

Nghe tôi không có tiền, Ngô Quế Hoa càng khó chịu:

“Tôi thấy tận mắt mang tiền ra ngoài mà? Tiền đâu?”

“Bị trộm rồi.”

“Cô đúng là vô dụng! Sao người ta không trộm của người khác, cứ nhắm vào ? Chẳng phải dễ bắt nạt nhất sao?”

“Đúng , mặt tôi trông đúng kiểu dễ bắt nạt đấy! Nên mới bị người ta giẫm lên đầu mà bắt nạt!”

Lời tôi khiến Ngô Quế Hoa nghẹn họng.

Trước đây mỗi lần bà ta mỉa mai tôi, tôi đều cho qua, không cãi lại.

Kết quả là bà ta càng lúc càng đà lấn tới.

Giờ bị tôi phản pháo, Ngô Quế Hoa tức đến phát điên, chống nạnh lườm tôi:

“Đồ vô dụng, không mau đi nấu cơm, muốn để cả nhà chết đói hả?”

Tôi lạnh lùng bà ta:

“Cả nhà này không ai khác có tay chắc? Tôi là ô sin của nhà này chắc? Nếu tôi không nấu thì các người định nhịn đói hết à?”

“Cô… đúng là phản rồi!”

Ngô Quế Hoa lập tức quay sang mách với Hứa Mục Bạch:

“Mục Bạch, con xem cái loại người như Cố Thanh Thanh, dám với mẹ thế này à? Con không có nhà thì mẹ khổ cỡ nào chắc con cũng đoán đấy!”

Lục Hiểu Nhã nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy bà ta đang rưng rưng nước mắt:

“Bác ơi, để con nấu cơm cho. Bác đừng giận ạ.”

“Đấy, xem Hiểu Nhã ngoan chưa? Dù là khách mà còn biết điều. Nhà nào lại để khách nấu cơm bao giờ?”

Tôi bật lạnh:

“Tôi cũng chưa từng nghe khách đến chơi mà ở luôn cả năm rưỡi không chịu đi.

Không phải khách, mà là mời tổ tông về thờ đấy.”

Tôi chẳng khách khí gì nữa, cả sân im lặng như tờ.

Ánh mắt Hứa Mục Bạch nóng rực tôi chằm chằm.

“Cố Thanh Thanh, ý là gì? Cô không thấy mình là quá đáng sao? Mau xin lỗi đi!”

Xin lỗi?

Ha!

Nằm mơ thì có!

Tôi chẳng thèm để ý đến Hứa Mục Bạch, xoay người bước lên bậc thềm, quay thẳng về phòng.

Sau lưng truyền đến tiếng nức nở của Lục Hiểu Nhã:

“Mục Bạch, em đến đây chỉ phiền mọi người thôi!

Ngày mai em sẽ dắt con đi khỏi đây!”

Tôi bật lạnh, đóng sập cửa, cắt đứt mọi âm thanh ồn ào bên ngoài.

Tôi không có thời gian để dây dưa với đám người hèn hạ đó nữa.

Hiện tại tôi còn việc quan trọng hơn cần phải .

4

Lần này Hứa Mục Bạch mang theo ít tiền về nhà.

Kiếp trước tôi ngu ngốc, cứ nghĩ ta sống một mình ngoài kia rất khổ, nên không nỡ dùng đến một xu tiền của .

Giờ tôi đã biết bộ mặt thật của ta, đương nhiên sẽ không dại dột như trước.

Tôi mở hành lý của Hứa Mục Bạch, lấy hết tiền mặt bên trong bỏ vào túi mình.

Sau đó gom lại mấy đôi giày đế vải mà tôi từng thức đêm cho ta, vội vàng rời khỏi nhà.

Trong sân không thấy bóng dáng Hứa Mục Bạch hay Lục Hiểu Nhã đâu cả, chỉ nghe tiếng an ủi từ trong nhà vọng ra.

Hừ!

Tôi xách giày đến nhà chị Tần hàng xóm.

“Chị à, mấy đôi giày này em cho Tần mang.”

Chị ấy sửng sốt:

“Không phải mấy đôi này em cho Mục Bạch à? Có chuyện gì sao?”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Em nghi ngờ Hứa Mục Bạch lén lút qua lại với Lục Hiểu Nhã, em không muốn lãng phí công sức của mình cho loại người như .”

Chị Tần nghe xong thì thở dài:

“Thanh Thanh à, từ ngày con Hiểu Nhã tới, trong làng lời ra tiếng vào ai mà chẳng biết.

Chị cứ tưởng em nhắm mắt cho qua, chịu đựng cả đời chứ.

Giờ tỉnh ra cũng chưa muộn.

Em định gì tiếp theo?”

Tôi :

“Cứ đi từng bước rồi tính, em sẽ không để lũ người lòng lang dạ sói này lợi nữa.

Chị giúp em một việc không?”

Tôi ăn tối ở nhà chị Tần rồi mới về.

Vừa vào phòng, Hứa Mục Bạch mặt mày đen kịt chờ sẵn.

Anh ta lập tức hỏi:

“Hôm nay em bị gì ? Ăn nhầm thuốc à? Sao lại nặng mẹ con Hiểu Nhã như thế?”

“Tôi sai chỗ nào?

Cô ta tay chân lành lặn, ăn không ngồi rồi cả năm trời, không nấu nổi bữa cơm?

Tôi là ô sin không công cho các người à?”

“Em…”

Thấy tôi không chút mềm mỏng, lời lẽ sắc bén, Hứa Mục Bạch chết lặng.

Anh ta tôi thật lâu, cuối cùng đè nén cơn giận:

“Thanh Thanh, có chuyện muốn với em.”

Tôi biết ta định gì, liền cướp lời:

“Tôi cũng có chuyện muốn .

Số tiền mang về tôi lấy đi trả nợ rồi, vẫn chưa đủ.

Anh nghĩ cách đưa thêm vài trăm nữa cho tôi trả nợ nhé.”

“Cái gì? Từng đó tiền mà em đã tiêu hết rồi?

Em nợ nhiều sao?”

“Phải hỏi chứ!

Không phải đòi nuôi mẹ con Lục Hiểu Nhã sao?

Cô ta không chịu khổ , ngày nào cũng đòi ăn ngon.

Đứa nhỏ thì cứ ăn vặt suốt ngày, Lục Hiểu Nhã bốn mùa đều phải may quần áo mới.

Thêm mẹ nữa, ba ngày hai bữa lại đòi đồ ngon.

Tôi một mình lo cả cái nhà này, không vay nợ thì sao xoay nổi?

Nói đi cũng phải lại, ra ngoài mấy năm rồi, chẳng đưa tôi đồng nào, chắc tiết kiệm cũng kha khá rồi nhỉ?”

Hứa Mục Bạch cứng họng.

Kiếp trước tôi chưa từng khiến ta bận lòng việc gì, ta quen thói coi mọi thứ là đương nhiên.

Giờ biết tôi đang gánh cả đống nợ, mặt ta xám ngoét.

“Không biết tiết kiệm chút à?”

“Tôi không có ích đâu, đi mà với mẹ và mẹ con Lục Hiểu Nhã ấy.

Tôi mặc một bộ quần áo suốt sáu năm nay vẫn chưa thay đấy.”

Nhìn bộ đồ chắp vá đầy người tôi, Hứa Mục Bạch á khẩu không trả lời .

Anh ta im lặng thật lâu mới :

“Chuyện tiền nong để tính, Thanh Thanh, thăng chức rồi!”

“Ờ.” – Tôi ậm ừ một tiếng.

Thấy tôi chẳng mấy vui mừng, mặt vẫn lạnh tanh, Hứa Mục Bạch đành tiếp tục:

“Đơn vị cho suất theo quân, em chuẩn bị đi, mấy hôm nữa theo về doanh trại nhé.”

Câu đó khiến tôi cực kỳ bất ngờ.

Kiếp trước chưa từng có chuyện này, từ đầu đến cuối ta luôn chỉ định cho Lục Hiểu Nhã theo quân.

Tại sao kiếp này lại thay đổi?

Tôi không tin Hứa Mục Bạch đột nhiên tốt lên, nên âm thầm cảnh giác.

Tối hôm sau, tôi lén nghe cuộc trò chuyện giữa Ngô Quế Hoa và Hứa Mục Bạch.

5

Hứa Mục Bạch :

“Cố Thanh Thanh như biến thành người khác , không còn cách nào ngoài việc tạm thời trấn an ta, sẽ cho ta theo quân.”

Ngô Quế Hoa hoảng hốt:

“Con định thật sự đưa con gà không biết đẻ đó theo quân sao?

Thế còn mẹ con Hiểu Nhã thì sao?”

“Chỉ là kế sách tạm thời thôi.

Suất theo quân nhất định sẽ là của Hiểu Nhã, dù sao ấy đang mang thai con của con, không thể để họ chịu khổ ở nhà.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...