Song Diện Thế Tử [...] – Chương 5

Tiếng bước chân theo sau, ta không quay đầu lại, đưa tay cởi áo.

Áo vừa tuột xuống, lưng trắng nõn mịn màng của ta lộ ra trước ánh mắt của Tiêu Hàn Lâm.

Choang—

Ta nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất.

Chắc là bình phong ở cửa.

Khi quay lại, không thấy bóng dáng Tiêu Hàn Lâm đâu nữa.

Hừ, thật là nhát gan.

Ta không để ý đến hắn, bước vào bể tắm, ngâm mình trong nước nóng một cách thoải mái.

Tiện thể, suy nghĩ cách phản kích.

07

Ba ngày sau, Trấn Nam Hầu quay về kinh.

Hầu phủ từ sớm đã bận rộn hẳn lên, Tiêu Hàn Lâm đích thân ra cổng thành đón Trấn Nam Hầu về phủ.

Phu nhân của Trấn Nam Hầu mất sớm, Trấn Nam Hầu cũng chưa từng tái hôn.

Vừa vào cửa, họ liền thấy ta đang đứng ở tiền viện.

Tiêu Hàn Lâm ta có chút kinh ngạc, ngay cả lão Hầu gia cũng hơi sững sờ.

Ngày thứ hai sau khi ta và Tiêu Hàn Lâm thành thân, lão Hầu gia đã phải đi tuần tra ở quận Phù Sơn, đến giờ mới trở về, thấy ta mặt mày trắng bệch như ma, thần sắc tiều tụy, không tránh khỏi ngạc nhiên.

"Thời Chi, con sao thế này?"

Ông lo lắng hỏi ta.

Ta ho khan vài tiếng, bước chân lảo đảo tiến lên: "Bẩm Hầu gia, con không sao."

Nói xong, ta còn cố liếc mắt Tiêu Hàn Lâm.

Lão Hầu gia lăn lộn trong quan trường nhiều năm, ông thông minh lắm, liền quay đầu Tiêu Hàn Lâm, giọng trầm xuống: "Con đã lạnh nhạt với nó à?"

Tiêu Hàn Lâm còn chưa kịp gì, ta đã ngồi bệt xuống đất, rồi vội vàng kéo lấy vạt áo của lão Hầu gia.

"Hầu gia, không liên quan đến thế tử đâu, là lỗi của con. Do con từ nhỏ thân thể yếu ớt nên phải học chút võ nghệ để tăng cường thể lực. Thế tử chê con múa đao đánh kiếm cũng là điều dễ hiểu, nên từ khi thành thân, chàng ấy chưa từng vào phòng con dâu. Điều này hoàn toàn có thể hiểu ."

"Dù con dâu có chút thành tựu về cầm kỳ thi họa không thể thế tử hài lòng, chắc chắn là do con dâu học nghệ không tinh... Dù thế nào cũng là lỗi của con dâu, Hầu gia ngàn vạn lần đừng trách chàng ấy!"

Tiêu Hàn Lâm cứ thế ta, cho đến khi lão Hầu gia giơ chân đá hắn một cái.

Nghe Tiêu Hàn Lâm bị quỳ trong từ đường một canh giờ, khi nghe tin này, ta suýt nữa thì bật .

Dù biết lão Hầu gia chỉ màu để an ủi ta, Tiêu Hàn Lâm bị mắng, tâm trạng ta cũng trở nên vui vẻ.

Lúc này, trong từ đường.

Tiêu Hàn Lâm từ dưới đất đứng lên, vận đôi chân đang đau nhức.

Lão Hầu gia từ ngoài cửa bước vào, liếc hắn một cái.

"Quỳ xong chưa?"

"Quỳ xong rồi."

Lão Hầu gia không biết nghĩ đến điều gì, không nhịn .

"Cô con dâu mới này của con thú vị thật." Lão Hầu gia hỏi hắn, "Bình thường nó cũng điệu bộ thế này à?"

"Điệu bộ?" Tiêu Hàn Lâm nhắc lại, khóe miệng khẽ nhếch, "Cha không thấy đáng chân thật à?"

Chân thật đến mức có thù phải trả.

Lão Hầu gia con trai mình một cái, không gì, tự mình đi vào sâu trong từ đường: "Con lại đây, ta có việc muốn dặn dò con."

07

Ba ngày sau, Trấn Nam Hầu quay về kinh.

Hầu phủ từ sớm đã bận rộn hẳn lên, Tiêu Hàn Lâm đích thân ra cổng thành đón Trấn Nam Hầu về phủ.

Phu nhân của Trấn Nam Hầu mất sớm, Trấn Nam Hầu cũng chưa từng tái hôn.

Vừa vào cửa, họ liền thấy ta đang đứng ở tiền viện.

Tiêu Hàn Lâm ta có chút kinh ngạc, ngay cả lão Hầu gia cũng hơi sững sờ.

Ngày thứ hai sau khi ta và Tiêu Hàn Lâm thành thân, lão Hầu gia đã phải đi tuần tra ở quận Phù Sơn, đến giờ mới trở về, thấy ta mặt mày trắng bệch như ma, thần sắc tiều tụy, không tránh khỏi ngạc nhiên.

"Thời Chi, con sao thế này?"

Ông lo lắng hỏi ta.

Ta ho khan vài tiếng, bước chân lảo đảo tiến lên: "Bẩm Hầu gia, con không sao."

Nói xong, ta còn cố liếc mắt Tiêu Hàn Lâm.

Lão Hầu gia lăn lộn trong quan trường nhiều năm, ông thông minh lắm, liền quay đầu Tiêu Hàn Lâm, giọng trầm xuống: "Con đã lạnh nhạt với nó à?"

Tiêu Hàn Lâm còn chưa kịp gì, ta đã ngồi bệt xuống đất, rồi vội vàng kéo lấy vạt áo của lão Hầu gia.

"Hầu gia, không liên quan đến thế tử đâu, là lỗi của con. Do con từ nhỏ thân thể yếu ớt nên phải học chút võ nghệ để tăng cường thể lực. Thế tử chê con múa đao đánh kiếm cũng là điều dễ hiểu, nên từ khi thành thân, chàng ấy chưa từng vào phòng con dâu. Điều này hoàn toàn có thể hiểu ."

"Dù con dâu có chút thành tựu về cầm kỳ thi họa không thể thế tử hài lòng, chắc chắn là do con dâu học nghệ không tinh... Dù thế nào cũng là lỗi của con dâu, Hầu gia ngàn vạn lần đừng trách chàng ấy!"

Tiêu Hàn Lâm cứ thế ta, cho đến khi lão Hầu gia giơ chân đá hắn một cái.

Nghe Tiêu Hàn Lâm bị quỳ trong từ đường một canh giờ, khi nghe tin này, ta suýt nữa thì bật .

Dù biết lão Hầu gia chỉ màu để an ủi ta, Tiêu Hàn Lâm bị mắng, tâm trạng ta cũng trở nên vui vẻ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...