Sống Chung Với Học [...] – Chương 5

21.

Tôi bình tĩnh lại:

– Thế thì sao? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Anh đưa tôi về nhà đi.

– Em dọn đi không gì, còn để lại một đống đồ ở nhà tôi.

– Rồi sao nữa?

– Vậy em có định quay lại lấy không?

– Sao không vứt đi luôn?

– Quên rồi.

「……」

[Khoan đã, ý nam chính là… lúc chuyển từ căn trọ rách nát đến căn hộ cao cấp giữa trung tâm, ta “vô ” mang theo hết đồ dùng cá nhân mà Nhên bảo để lại á?]

[Anh mà nỡ vứt sao? Bao nhiêu kỷ vật người để lại chỉ có ngần ấy. Vứt rồi, đêm nhớ vợ biết ôm gì mà ngủ?]

[Năm đó chọn sai phe, ship nhầm couple, đến nước súp cũng không húp. Từ giờ tôi xin chừa, ba mẹ thương tôi lại một lần đi hu hu hu!]

22.

Tôi nửa tin nửa ngờ.

Cho đến khi chiếc xe thật sự rẽ vào khu căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy một chậu hoa nhài quen thuộc.

Trên cành lác đác vài nụ hoa trắng nhỏ, toả ra hương thơm dìu dịu, trái tim tôi bất giác khẽ run lên.

– Hoa này nở tốt thật đấy… Chẳng lẽ… là chậu tôi từng mua đại ven đường năm nào?

– Ừ. – Anh đáp.

Tôi bước vào, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi một chiếc khung ảnh trên bàn trà.

Là tấm ảnh đầu tiên của chúng tôi chụp chung hồi năm hai đại học.

Ký ức lập tức ùa về.

Hồi đó tôi cứ bám theo đòi đi công viên chơi mấy trò cảm giác mạnh.

Dưới chiếc vòng đu quay khổng lồ, chàng trai khi ấy gầy gò, dáng cao thẳng tắp, gương mặt lạnh nhạt chỉ thoáng một nụ nhẹ.

Tôi vòng tay ôm eo , nép vào ngực , tươi như nắng tháng sáu.

Sau đó, tôi in tấm ảnh ấy ra, để ở kệ giày trong phòng trọ.

Lúc dọn đi, tôi cố ý ném tấm ảnh xuống đất,

dẫm nát khung ảnh thành từng mảnh.

Tôi thà tự tay huỷ nó, còn hơn bị người khác vứt bỏ không chút luyến tiếc.

Vậy mà bây giờ…

nó lại xuất hiện nguyên vẹn trước mặt tôi,

lồng vào một chiếc khung ảnh mới tinh, đắt tiền.

– Sao vẫn chưa vứt đi?

– Không nỡ. Ba năm trước em đòi chia tay, đâu có đồng ý.

– Anh dựa vào đâu mà không đồng ý? – Nhắc đến chuyện này là tôi lại giận – Ba năm trước tôi nghe hết cuộc chuyện giữa với con bé em kế rồi. Anh , nếu có tiền, sẽ không chấp nhận theo đuổi của tôi. Chứng tỏ không hề thích tôi! Giờ lại còn mặt dày đến dây dưa với tôi gì?!

Bình luận bỗng nổ tung:

[Thôi xong rồi, lần này Nhên nhà mình trách oan ấy thật rồi…]

[Anh nam chính không chỉ “không”, mà còn có câu sau nữa! Lúc đó em chạy đi mất tiêu, chưa nghe xong mà!!]

[Nam chính lần sau nhớ đừng ngừng giữa chừng, thở mạnh quá vợ tưởng chửi, vợ tức chạy luôn!]

23.

Thẩm Vọng Chu sững người một lúc.

Ký ức quay về cái ngày hôm đó, trong hành lang tối mờ.

Khi bị hỏi: “Nếu có tiền, còn đồng ý ấy không?”

Anh đã hai từ: “Không.” Nhưng còn thêm.

Nghĩ đến đây, bật như bất lực:– Chu Nghiên, sao em không chịu nghe tôi hết rồi hãy bỏ đi?

– Vậy thêm cái gì?

– Anh , “Nếu có tiền, sẽ không để ấy phải theo đuổi . Anh sẽ là người theo đuổi ấy.”

Đó mới là câu sau của .

Không khí như vỡ òa.

Thì ra… còn có câu sau.

Khóe môi tôi khẽ cong lên, không kìm .

Anh thẳng vào mắt tôi: – Anh chưa từng không thích em. Anh luôn luôn thích em. Chỉ là… từng nghĩ mình không xứng.

Chúng tôi nhau rất lâu.

Tôi đưa tay lên, chạm nhẹ vào má .

– Đau không?

Anh lại kéo tay tôi xuống, hôn nhẹ vào lòng bàn tay.

– Không đau chút nào cả.

Nụ hôn từ lòng bàn tay kéo dài đến bờ môi.

Không biết thế nào, đang hôn, đang ôm, rốt cuộc lại lăn lộn lên giường.

Tôi vô chạm phải thứ gì đó trong chăn.

Kéo ra xem thì…

Một chiếc váy ngủ màu trắng, vẫn còn phảng phất mùi hương quen thuộc.

– Anh dám lừa tôi? Anh có người phụ nữ khác rồi đúng không? Đến cả váy ngủ của ta cũng không buồn giấu!

Anh đè tôi xuống khi tôi đang vùng vẫy: – Em không định kỹ xem… váy này là của ai à?

24.

Tôi kỹ lại. Chẳng phải là chiếc váy ngủ tôi từng vứt lại ở phòng trọ ba năm trước sao?

Có mấy món đồ tôi chê cũ rồi nên bỏ lại. Chiếc váy này nằm trong số đó.

[Bộ váy ngủ này đúng là đã trải qua biết bao sóng gió.]

[“Sóng” gì thì tôi không đâu, ai hiểu thì hiểu nha.]

[Mùi nước hoa trên váy vẫn là loại mà nữ chính thích nhất khi xưa.]

[Món đồ không thể thiếu mỗi khi nam chính đi công tác ban đêm…]

Bình luận lại bắt đầu loạn hết cả lên, mấy chuyện chẳng đứng đắn gì về chuyện Thẩm Vọng Chu “ôm váy ngủ” của tôi…

Tôi ném mạnh cái váy vào người .

– Biến thái!

– Chỉ đã gọi là biến thái à? – Anh , ném váy sang một bên, rồi giữ chặt hai tay tôi áp xuống giường – Vậy mấy chuyện sắp xảy ra tiếp theo… em định gọi là gì?

Ba năm trôi qua thái độ trước và sau của khác nhau quá mức.

Tôi lại nhớ đến chuyện khiến mình bực bội nhất năm đó.

– Ngày xưa… không phải rất giữ mình à?

– Vì biết… sớm muộn gì em cũng chán và rời đi. Nên không muốn để em dễ dàng đạt mục đích. Như … là sai à?

Anh cúi đầu, hôn tôi.

Từng giọt mồ hôi mờ ảo lăn trên cổ , nóng đến mức tôi run rẩy.

– Vậy bây giờ thì sao?

– Bây giờ… đổi ý rồi.

– Ý gì?

– Nếu em chán rồi, có thể bắt em quay về lại.

Tôi muốn chửi . Nhưng cuối cùng… không gì cả.

「……」

Không chết không ngừng.

「……」

[Bình luận: Ôi trời ơi, hoài hoài, sướng ghê á!!!]

[Tác giả viết kiểu gì thế này, đến đoạn cao trào lại chơi ba dấu chấm, muốn đập bàn phím thật sự!]

[Tôi đã thấy vết tay trên kính cửa sổ, dấu đầu gối trên ghế sofa. Ai tinh ý thì tự tưởng tượng thêm ba nghìn chữ nhé, cảm ơn.]

25.

Chỉ sau không lâu kể từ khi tái hợp, tôi chính thức dọn vào sống trong căn hộ cao cấp của .

Thẩm Vọng Chu đưa tôi một thẻ ngân hàng, số tiền trong đó… dãy số không đằng sau dài đến chóng mặt.

Anh đem số tiền năm xưa tôi từng giúp , trả lại gấp mười lần.

Khi bố tôi biết tôi từ chối mối liên hôn mà ông sắp đặt, ông tức giận đến mức muốn từ mặt tôi.

Tôi chẳng cãi gì. Chỉ là… dắt Thẩm Vọng Chu đến buổi tiệc gia đình hôm đó.

Tối hôm ấy, gương mặt lúc nào cũng cau có của bố tôi, lại toe như cháu nhỏ gặp quà, khen không dứt miệng:

– Tiểu Thẩm đúng là người đáng tin cậy, chắc chắn. Năm xưa bố mù mắt thật rồi. Bố tự ba ly, hai đứa cứ thoải mái nhé!

Sau bữa ăn, ông ấy cứ liên tục truy hỏi Thẩm Vọng Chu: Bao giờ cưới con ông?

Còn bắt tôi xóa hết liên hệ với mấy người từng xem mắt, cái gì mà “đừng để bọn họ có cơ hội chen chân”.

Cạn lời. Người đẩy tôi vào mấy cuộc liên hôn đó vốn là ông ta, giờ quay ngoắt còn ra vẻ chính nghĩa nữa chứ.

Ngoại truyện

1.

Cô ấy ngày nào cũng đến chỗ tôi thêm, bám riết lấy tôi.

Phiền chết đi .

Có thể đừng tươi sáng như nắng thế không? Cũng đừng dùng ánh mắt rực rỡ ấy tôi nữa.

2.

Cô ấy nhặt thẻ sinh viên của tôi.

Nhìn tôi : – Trùng hợp ghê.

Tôi lạnh giọng hỏi: – Trùng hợp gì chứ?

– Anh tên Thẩm Vọng Chu, còn em họ Chu. Anh xem, chẳng phải có nghĩa là… em là “vọng tưởng nơi trần gian” của sao~

Nhảm nhí.

Nhưng tôi lại nhớ kỹ cái tên ấy – Chu Nghiên.

3.

Tối đó, tôi mơ thấy ấy.

Tôi đúng là không phải người tử tế gì.

Thật sự… bắt đầu có ảo tưởng về ấy.

Tôi thử dò hỏi tên .

Bạn cùng phòng : Bố từng quyên tiền xây cả tòa nhà cho trường.

Còn tôi… chỉ là kẻ ở tận đáy xã hội.

4.

Lúc tôi khó khăn nhất.

Cô ấy đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng, điều kiện duy nhất là tôi phải trai ấy nửa năm.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại : – Số tiền này… đủ cho ba năm.

5.

Cô ấy gì cũng chỉ hứng thú ba phút.

Yêu tôi hình như cũng thế.

Tôi không thể để ấy dễ dàng có tôi, nếu không sẽ nhanh chán lắm.

6.

Tôi nhà để tiện khởi nghiệp.

Ngày nào ấy cũng đến, cuối cùng thì… chuyển luôn đồ đến sống cùng.

Tôi vui thật. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.

Cô ấy không nên ở nơi tồi tàn như thế này với tôi.

7.

Căn phòng cách âm kém, gió lùa qua cửa sổ.

Cô ấy thường nằm dài trên ghế sofa, vừa nằm vừa khúc khích.

Còn mua một chậu hoa nhài nhỏ nhỏ.

Cô bảo: – Em chẳng biết trồng hoa đâu, thấy bà cụ kia đáng thương nên mua giúp thôi. Anh trồng giúp em nha, nha~?

Tôi đáp: – Anh cũng đâu biết trồng.

: – Anh biết không, hoa này tượng trưng cho em dành cho đó, hiểu không?

Từ hôm đó, tôi ngày nào cũng tưới nước.

8.

Cô ấy thật sự rất đáng ghét.

Cứ cố trêu tôi, khiến tôi mất kiểm soát.

Nhưng trong lòng tôi luôn có một giọng

Không thể như .

Lần đầu tiên của ấy, tôi không muốn nó xảy ra trong cái nơi tồi tàn như thế này, một cách vội vàng như thế.

Cô ấy chia tay với tôi.

Nội dung rất ngắn gọn — bảo là chán rồi.

Cũng thôi, dù sao thì tôi vốn không xứng với ấy.

Tôi suy nghĩ rất lâu, mới dám nhắn lại: “Có thể đợi đến khi khởi nghiệp thành công, rồi để theo đuổi em lại không?”

Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, ấy đã xóa tôi khỏi danh bạ.

Cũng phải, ngoài khuôn mặt này ra, tôi chẳng còn gì cả.

9.

Cô ấy để lại rất nhiều đồ.

Tôi không nỡ vứt thứ gì.

Vài ngày sau, tôi bỗng thấy vài dòng bình luận lạ lẫm.

“Chui vào lòng ấy, đánh thức ấy dậy.” “Cặp đôi trời sinh, sinh ra là để nhau.”

Những câu đó khiến tôi buồn nôn.Thật sự muốn ói.

10.

Con bé em kế tự tiện đến phòng trọ của tôi, còn đăng một bài mập mờ lên mạng xã hội.

là vì thích tôi.

Tôi bắt nó xóa đi, rồi xóa luôn cả liên lạc.

Mấy dòng bình luận cũng biến mất theo.

Yên tĩnh rồi.

Tốt thật.

Nhưng tại sao… tôi vẫn nhớ Chu Nghiên đến mức phát điên?

11.

Cô ấy trở về rồi.

Không nữa, tôi thật sự chỉ muốn gặp ấy ngay.

À đúng rồi, chậu hoa nhài để lại, tôi chăm tốt lắm.

Tôi nghĩ, chắc sẽ khen tôi khi thấy nó.

12.

Thẩm Vọng Chu!

Tôi vừa phát hiện mấy dòng ghi trong điện thoại rồi đấy!

Sau này không giấu trong lòng nữa, có gì thì phải với em chứ!

Em đâu phải là người có siêu năng lực đọc suy nghĩ đâu, biết không hả?!

Yêu thì phải ra! Nói thật to cho em nghe, không?!

À mà này, hoa nhài trồng đẹp thật đấy, khen một câu nè hí hí.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...