Ngày Ninh Phượng Thần khỏi bệnh, dịch bệnh ở Phổ Châu cũng khống chế, mưa lớn cũng tạnh.
Vài châu khác bị thiên tai nhờ có quan lại địa phương tương đối có năng lực, việc cứu trợ diễn ra thuận lợi, không cần Ninh Phượng Thần phải ở lại lâu, chúng ta lại lên xe ngựa quay về kinh thành.
Có lẽ là do trải qua một kiếp nạn, trên mặt Ninh Phượng Thần không còn nụ giả tạo đó nữa.
Nhưng chúng ta cũng chẳng gì với nhau.
Vất vả lắm mới về đến kinh thành, ta vừa định rời đi, Ninh Phượng Thần đột nhiên hỏi: "Kim Phất Thanh, nếu ta không họ Ninh, chúng ta... có thể không?"
Còn chưa kịp trả lời, màn che xe ngựa bị một nhát kiếm chém rách, Kỳ Tiệp mặt mày khó chịu xuất hiện.
"Kim Phất Thanh, phụ hoàng tìm ngươi."
Sau khi ta rời kinh, Hoàng đế ăn ngủ không yên.
Ông vừa sợ Ninh gia muốn ta, lại vừa sợ Ninh gia không muốn ta.
Ông gần như đặt tất cả hy vọng vào ta... hoặc là, vào diệu kế trong túi gấm mà Kim Trạc Bạch để lại.
Hoàng đế đến mức này, thật sự quá nhu nhược.
May mà ông đã lớn tuổi, nếu là người trẻ tuổi sung sức, thật sự giúp ông đoạt lại quyền lực, chắc chắn sẽ sạch những kẻ từng chứng kiến ông chịu nhục.
Ta gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, còn có chính sự cần .
"Kính xin Hoàng thượng lập tức mở ân khoa."
Lần này cùng Ninh Phượng Thần đi Giang Nam cũng không phải là không có thu hoạch. Quan lại lớn nhỏ ở Phổ Châu đều nghe theo lời Ninh Phượng Thần, đủ thấy Ninh gia khống chế Giang Nam rất chặt chẽ.
Việc phân tán thế lực của Ninh gia ở Giang Nam là vô cùng cấp bách, nếu không cho dù Kỳ Yến Chiêu có thu hồi binh quyền, Ninh gia vẫn có thể cát cứ một phương, xưng vương xưng đế.
Cách nhanh nhất chính là mở ân khoa, cài người của Hoàng đế vào quan trường Giang Nam.
Hoàng đế trầm mặc một lát, : "Những gì ngươi nghĩ đến, Ninh gia tự nhiên cũng nghĩ đến, kế này e rằng khó thực hiện."
Phía Nam là thiên hạ của thế gia, phía Bắc lại không hoàn toàn như . Ninh Du Tuyết cũng đang chờ thời cơ để cài cắm người của thế gia vào phương Bắc. Ta tiếp tục : "Ninh Du Tuyết người này thông minh tự phụ, ưa thích mượn gió bẻ măng, hết thảy mưu kế Kim Trạc Bạch bày ra đều bị hắn dùng cách này hóa giải, bởi hắn không chỉ không phản đối, ngược lại sẽ muốn lợi dụng ân khoa lần này, nắm giữ những chức quan trọng ở phương Bắc."
Kỳ Tiệp : "Nhưng những vị trí mấu chốt ở phía Nam đã sớm bị thế gia nắm giữ, còn lại đều là những chức quan không mấy quan trọng, cho dù chúng ta có cài người vào thành công, cũng chẳng có tác dụng gì."
Ta : "Cái ta cần chính là những chức quan không quan trọng đó. Phàm chính lệnh, từ các đại thần trong triều truyền xuống, quan lớn sai khiến quan nhỏ, quan nhỏ sai khiến lại lại, còn lại lại ra sao, có phù hợp với chính lệnh ban đầu hay không, lại là chuyện khác. Khi những lại lại như đủ nhiều, kiến tha lâu cũng đầy tổ."
"Bởi , ân khoa lần này phải nhanh, lại phải nhiều. Kính xin Hoàng thượng liên tiếp mở ân khoa ba năm, lại phân ra hai bảng Nam Bắc, phàm những người trúng tuyển lập tức điều về quê quán nhậm chức. Họ sinh trưởng tại đó, vừa nhậm chức đã có thể trọng dụng."
Hoàng đế hỏi: "Kim Phất Thanh, ngươi có nắm chắc trăm phần trăm không?"
Ta lắc đầu: "Trên đời này gì có chuyện chắc chắn thành công? Dù tính toán kỹ lưỡng đến đâu, vẫn phải có người thực hiện, chỉ cần một khâu xảy ra vấn đề, liền sẽ toàn bộ hỏng việc. Thảo dân chỉ đang đánh cược, mà Hoàng thượng cũng không thể không đánh cược."
Bạn thấy sao?