Sơn Hà – Chương 14

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Yến Chiêu, ta rõ toàn bộ kế hoạch.

"Hòa thân là giả, tạo cơ hội cho Công chúa rời khỏi kinh thành mới là thật. Binh quyền thiên hạ hiện nay, năm phần nằm trong tay thế gia, năm phần còn lại, hai phần thuộc về Tây Bắc quân, hai phần thuộc về Giao Châu biên quân, ngự lâm quân của hoàng gia chỉ chiếm một phần. Công chúa phải rời kinh, trước tiên thu phục Tây Bắc, sau đó thu phục Giao Đông. Tuy việc một mình thu phục bốn phần binh lực còn lại trong tay là vô cùng khó khăn, chúng ta chỉ có con đường này."

Kỳ Yến Chiêu chưa từng nghĩ đến, vận mệnh quốc gia lại đặt cược trên người nàng.

"Nhưng ta, chỉ là nữ nhi..."

"Nữ nhi thì sao?"

"Từ xưa đến nay, chưa từng có nữ hoàng đế."

"Vậy thì người sẽ là người đầu tiên."

Ta mở bản đồ ra, rõ kế hoạch với nàng.

"Đến khi đội ngũ đến Ảo Thương quan, sẽ có người đến thay thế người..."

"Ai?"

"Nhị tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Kiến Tâm."

Kỳ Yến Chiêu cắn môi, ta biết nàng muốn gì.

Chuyện hòa thân không phải do ta bịa ra, Hoàng đế Nhu Nhiên thật sự đã gửi thư đến.

Nàng không muốn để Tiêu Kiến Tâm đi, vì Tiêu Kiến Tâm là muội muội của Tiêu Kiến Từ. Tiêu Kiến Từ đã chết, Tiêu gia cũng bị liên lụy vì tội của Yêu hậu, nàng không nỡ để Tiêu gia mất thêm một người nữ nhi nữa.

Nhưng nhất định phải có người thay nàng đi, có thể đổi ai đây?

Mạng của ai lại càng hèn mọn hơn, có thể tùy tiện bị đem ra trao đổi?

nàng không nên lời, chỉ cắn chặt môi, cắn đến bật máu.

Đây chính là hy sinh.

Kim Trạc Bạch rất giỏi việc này, vừa có thể hy sinh bản thân, lại vừa có thể hy sinh người khác.

Vậy mà, còn khiến tất cả mọi người đều cam tâm nguyện.

"Công chúa, chuyện này là cơ mật, không nhiều người biết, vì sau khi người đến Ảo Thương quan, người đến đón người chỉ có một mình Cố Khê Hồi."

"Là đệ đệ của Cố tướng quân sao?"

Ta gật đầu.

Người nhận nuôi Kim Thảo là Cố gia, tên của nàng ở Cố gia là Vân Lai.

Tướng tinh thật sự là Cố Khê Hồi, Cố Vân Lai chỉ là vật che mắt.

Cố Khê Hồi sớm muộn cũng sẽ trở thành tướng tinh sáng chói trên bầu trời Đại Ung, mà Kim Trạc Bạch đoán chắc Ninh gia sẽ hãm tướng lĩnh trung thành với Hoàng đế, nên sớm đưa Cố Khê Hồi đi, để Cố Vân Lai vật thế mạng.

Nhưng cho dù nàng không có thiên mệnh, vẫn là một vị tướng bách chiến bách thắng.

Ta hít sâu một hơi, nuốt xuống cơn đau nơi cổ họng.

"Thánh thể của Hoàng thượng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ năm năm, đến lúc đó, nếu Công chúa không thể trở về, Ninh gia chắc chắn sẽ không chờ đợi nữa, kế hoạch này coi như thất bại. Công chúa, đây là canh bạc cuối cùng của chúng ta."

Một khi thất bại, tất cả mưu tính, hy sinh, đều sẽ tan thành mây khói, nhiều nhất cũng chỉ khiến Ninh gia hắt hơi một cái.

Kỳ Yến Chiêu là một nương kiên cường, sau khi nghe xong, nàng không còn lộ ra vẻ yếu đuối nữa.

"Phất Thanh nương, Yến Chiêu nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

Ta bộ cung trang phức tạp trên người nàng, nhớ đến Kim Hoa.

"Công chúa, người có thể kể cho ta nghe về Tiêu Kiến Từ không?"

Nói gì cũng , ví dụ như, nàng ấy có ăn ngon, ngủ yên không?

Ta vẫn đeo miếng ngọc bội Kim Hoa tặng trên cổ.

Ngọc bội trơn bóng, áp vào da thịt, ấm áp.

Nàng : "Lúc mới vào cung, Tiêu hậu vẫn còn là một nương trẻ tuổi, nàng ấy dám chống nạnh mắng mỏ đám cung nữ thái giám ức hiếp người khác, chúng ta đều rất thích nàng ấy."

Kim Hoa lớn lên ở thôn quê, nên học những gì nên học, cũng học những gì không nên học. Nàng vừa thấy những đứa trẻ trong cung bị ức hiếp, liền muốn giống như Vương đại thẩm hàng xóm, lấy dép đánh người. Nhưng sức lực của nàng có hạn, triều đình cũng cần nàng xoay sở, nàng đành phải giao phó việc hậu cung cho Kỳ Yến Chiêu mới mười lăm tuổi.

"Sau khi mẫu hậu qua đời, nàng ấy là người đầu tiên dạy ta việc. Các đại thần đều ta thông minh, cho rằng công lao thu phục nội đình là của ta, kỳ thực không phải, tất cả đều do Tiêu hậu dạy. Phất Thanh nương, ta... cũng rất nhớ nàng ấy."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...