Sói Song Sinh – Chương 1

Văn án:

Tôi vẫn luôn cho rằng bản tính của nhân thú trời sinh đã lãnh đạm, cho nên Lạc Bắc mới không thích chạm vào tôi.

Sau này tôi mới biết , hóa ra là ấy oán tôi.

ấy hận tôi vì đã nhận nuôi ấy.

Hóa ra cặp sinh đôi sói lang ngã trên nền tuyết dày chỉ còn lại hơi tàn đã chị họ tôi ngay từ cái đầu tiên.

Tôi chưa bao giờ là sự cứu rỗi của ấy cả.

1.

Lạc Nam và Lạc Bắc là hai em song sinh sói tuyết mà chị họ và tôi đã cứu thoát khỏi chợ đen.

Khi ấy, chị họ và tôi trông thấy hai sói con bẩn thỉu liền quyết định, mỗi người nhận nuôi một đứa. 

Tôi đón Lạc Bắc, chị họ đón Lạc Nam.

Cứ , mười ba năm trôi qua.

Vốn dĩ, tôi nghĩ rằng dù Lạc Bắc không thích tôi, ấy cũng sẽ ghi nhớ ơn tôi.

Bỗng một lần tôi vô nghe cuộc trò chuyện giữa ấy và những thú nhân khác.

Có ai đó hỏi Lạc Bắc: " Liễu Vũ đã đối xử tốt với cậu như , tại sao cậu lại lạnh nhạt với ấy? ".

Lạc Bắc khẩy: " Ai cần ta tốt với tôi cơ chứ? ".

" Lạc Bắc, rõ ràng là cậu thân ở trong phúc không biết phúc." 

" Phúc? Vậy thì tôi phải cảm ơn Liễu Vũ thật nhiều. Nếu không phải ta đón tôi trước, thì lúc này bên cạnh chị Thanh Thanh phải là tôi ".

Có người chêm vào: " Cũng dễ hiểu thôi, so với Liễu Thanh Thanh, thì Liễu Vũ trông bình thường quá mà ".

Đột nhiên, tôi nhớ về đêm mười ba năm trước, khi đôi mắt Lạc Bắc tôi và chị họ lấp lánh ánh sáng.

Sáng hơn cả những vì sao trên trời.

Đó là lý do khiến tôi chọn ấy, cũng là khởi đầu cho sự ấm ức của với tôi.

Nỗi đau tê tái ập đến, thứ cảm như đi trên dây bấy lâu nay, giờ phút này đã tan thành mây khói.

2

Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế dài trong phòng khách cho đến nửa đêm.

Lần này đến lần khác cầm chiếc gương lên, soi ngắm hình ảnh thiếu nữ mặt tròn da ngăm trong gương. 

Vốn tưởng đã bình thường, giờ lại càng thêm xấu xí.

Tôi ghét bỏ ném chiếc gương sang một bên, lại không cầm nín mà một lần nữa cầm lại.

Tôi tưởng tượng đến nụ tỏa sáng rực rỡ của chị họ.

Tôi cúi đầu, để mặc nỗi mặc cảm bao trùm lấy mình.

Tiếng mở cửa vang lên.

Lạc Bắc nồng nặc mùi rượu, chỉ liếc tôi một cái nhàn nhạt rồi định ngoảnh sang phòng ngủ.

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, đứng dậy lần đầu tiên nắm lấy đuôi ta, bị Lạc Bắc nhanh chóng hất văng ra.

Anh ấy lùi lại một bước, giọng lạnh lùng: " Đừng đụng vào tôi ".

Cũng như lần đầu tôi định chạm vào tai sói của .

Tôi vốn nghĩ do bản tính lạnh nhạt nên ấy mới xa lánh, hóa ra chỉ là vì ấy ghét tôi.

Kể cả khi tôi đã vất vả nuôi nấng Lạc Bắc mười ba năm sau khi đón ấy về .

Tôi không khỏi tự giễu, thì ra người không đẹp thì tấm lòng chân thật cũng không đáng để người khác trân trọng.

Không rõ nước mắt lăn ra lúc nào, khi tôi ngẩng đầu lên một lần nữa, thì phòng khách chỉ còn lại mình tôi.

Nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, không ngừng lăn dài.

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, lặng im như bóng đêm
.
Tôi lại không khỏi nhớ đến những buổi hội chợ trước kia trường thường tổ chức.

Tôi sẽ mang theo một nồi thịt bò lớn tìm Lạc Bắc trong sân: " Lạc Bắc, lần này có thể đi hội chợ cùng em không? ".

Lạc Bắc thò đầu ra khỏi bể bơi: " Không ".

" Nhưng có nhiều người đều dẫn theo thú nhân trong gia đình đấy ".

" Không đi. Nếu muốn, có thể nuôi thú nhân khác ".

Cho nên, lần nào tôi cũng một mình đi hội chợ.

Khi ấy, tôi đứng trong góc, Lạc Nam mang khuôn mặt giống hệt Lạc Bắc, lại nở một nụ ấm áp.

Lạc Nam vuốt ve đầu chị họ, hỏi: " Thanh Thanh, em có muốn con gấu bông đó không? ".

Chị họ gật đầu , muốn nhón chân sờ tai sói của Lạc Nam, Lạc Nam luôn sẵn sàng cúi đầu để tiện cho chị họ.

Tôi như một tên trộm lén lút quan sát, khát khao cuộc sống của chị họ.

Sợ bị người khác phát hiện ra.

Nhưng có một lần, Trần Tứ An cùng phe phái của ta đẩy tôi xuống đất.

Lúc đó tôi rất hoảng sợ.

Giọng Trần Tứ An đầy mỉa mai: " Ồ, không phải lớp ta có nữ học bá Liễu Vũ đây sao? sao thú nhân nhỏ của không đi cùng ? ".

Phe phái của ta đáp lời: " Thú nhân nhà Liễu Vũ với nhà Liễu Thanh Thanh là em sinh đôi, kết quả là cả theo mỹ nhân, còn em trai theo mặt bánh đa, đổi tôi, tôi cũng chẳng đi ra ngoài gì ".

Tôi không phục, nghiến răng đứng dậy, đập thẳng vào mặt phe phái của Trần Tứ An.

Phe phái Trần Tứ An bị tôi đánh ngã xuống đất, Trần Tứ An vội xông tới đòi đánh tôi, cũng bị tôi đè trên đất đánh sưng hết mặt.

Kết quả là tôi bị gọi phụ huynh lên trường.

Tôi vốn nghĩ mẹ tôi sẽ đứng về phía mình.

Nhưng bà ấy lại trước mặt cả thầy lẫn Trần Tứ An oán trách: " Đứa Con này, đúng là đáng trách, học cũng không sai, con có cái gì mà đánh người ta? ".

Tôi ngoắc vào áo mẹ, nhỏ giọng kêu: " Mẹ ".

Nhưng có vẻ như mẹ tôi không nghe thấy, vẫn tiếp tục : " Vốn dĩ cũng chẳng đẹp, tính còn tệ, nuôi thú nhân cũng khiến nó không để tâm đến mình. Sao tôi lại có đứa con đầu to mọt sách như thế này, nhiều khi tôi lại mong con mình là Thanh Thanh ".

Tôi không biết mình đã chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng bằng cách nào. 

Tôi chỉ nhớ rằng mình đã khóc suốt đêm tại công viên, khi về đến nhà, đón tôi lại là một cái tát trời giáng của ba. 

Cùng với câu : "Hối hận không biết bao nhiêu lần khi sinh ra cái thứ như mày."

Trong phòng khách tối mù, tôi ngồi im lặng, mắt theo dõi sự chán chường của ánh sáng ban mai. 

Chợt, một ánh nắng yếu lọt vào phòng, đẩy lùi bóng tối xung quanh. 

Cảm giác an bình dần bao trùm lên tôi, xua đi những lo lắng và sợ hãi.
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...