Phần 2.
ੈ✩‧₊˚
6.
Cha mặc quần áo chỉnh tề, trước khi ra ngoài còn quay đầu ra hiệu:
“Để lại Hoàng Hoàng cho mọi người, cha dẫn Đạo Hắc theo, cửa phải khóa chặt ở bên trong. Khi cha trở về sẽ gõ cửa ba lần, hai ngắn một dài, mở hé cửa ra kỹ rồi hãy mở cổng.”
Cổng nhà chúng tôi là cửa sắt hai cánh, ở cánh cổng bên phải có một cửa ẩn khóa chặt, có thể mở ra để kiểm tra hình bên ngoài.
Phong tục trong thôn chất phác giản dị, bình thường cổng sẽ luôn mở vào ban ngày, không dùng đến cửa ẩn nhỏ, đến mức tôi suýt quên mất là có cánh cửa này.
Sau khi tiễn cha đi, bà nội khóa trái cổng lại, bật đèn pin dẫn Hoàng Hoàng đi kiểm tra một vòng quanh sân, sau đó lấy một ít than trong kho củi thêm vào lò than trong phòng, cho phòng ngủ ấm áp hơn.
Lúc bà nội đang bận rộn, Hoàng Hoàng vẫy đuôi theo trước theo sau, y hệt như một vệ sĩ nhỏ mẫu mực.
Đúng lúc này, loa phát thanh của thôn vang lên, là giọng của cha tôi, xem ra ông ấy đến nhà của thôn trưởng rồi.
Cha tôi về chuyện con sói giả trang lão đạo sĩ, bắt chước giọng của thôn trưởng và Hỷ Tử, dặn dò mọi người trông chừng trẻ em và người già, khi nghe thấy tiếng gõ cửa không sơ suất mở ra, cho dù là giọng của người quen cũng phải xác minh thật kỹ trước khi mở cửa.
Nhưng có lẽ sự việc này quá kỳ lạ nên một số người chỉ coi đó là trò .
7.
Hàng xóm Vương Lão Ngũ và bố tôi không hợp nhau, tuyết vừa ngưng ông ấy đã gọi hai ba thợ săn trẻ đến đốt lửa trong sân để nướng thịt uống rượu.
Sau khi nghe loa xong, Vương Lão Ngũ vỗ chân lớn trong sân, cố ý to:
“Thật là nhảm nhí! Nếu như sói bắt chước con người khóc, gõ cửa thì tôi còn tin, chứ đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện bắt chước người chuyện.”
Một người hùa theo:
“Nói phét đến mức biến cả sói thành tinh! Không biết có mưu mô gì không nữa?”
Một người khác thì dè dặt hơn:
“Nhỡ đâu những lời ông ấy là thật thì sao?”
Vương Lão Ngũ gân cổ to:
“Sợ gì chứ? Không chuyện trái lương tâm, không sợ sói gõ cửa, sói vương không phải do chúng ta đánh c/h/ế/t, ai đánh c/h/ế/t thì sói đi tìm người đấy!”
Có người :
“Đúng , thứ nhất là chúng ta không đánh c/h/ế/t sói vương, thứ hai là không có con để sói tơ tưởng đến, chúng ta sợ cái gì chứ?”
Lại có người :
“Nghe bảo là con của ông ta bị bệnh, con sói kia chữa khỏi rồi. Chưa từng nghe qua chuyện sói biết y thuật, đây chẳng phải là nhảm sao?”
Người dè dặt kia lại :
“Nhưng tôi từng nghe các cụ trong thôn sói già có thể biết hết các loại cây cỏ, biết loại thảo dược nào có thể chữa bách bệnh, cũng chưa hẳn là đúng.”
“Lại về Tiểu Tuyết, con bé trông rất xinh xắn, chữa khỏi bệnh cũng tốt, vừa hay gả cho tôi vợ.”
Có người lắm mồm .
Vương Lão Ngũ khà khà:
“Mắt của ông đấy, con bé Tiểu Tuyết này thơm phức, mùi vị chắc chắn tuyệt vời. Cưới về nhà rồi sinh một đứa bé chắc chắn sẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
…
Bà tôi nghe thấy bọn họ càng càng quá đáng, bà mang theo một chậu đồ ăn thừa lớn đổ từ trên tường xuống.
Mấy người đồng thanh hét lên “Ối”.
Bà nội trợn trắng mắt, hét to:
“Xin lỗi, trượt tay thôi!”
Bà cụ không đành lòng gia đình mình phải chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào.
Mặc dù rất sảng khoái và buồn , tôi không thể nào nổi.
Bởi vì tôi đột nhiên hiểu ra tại sao con sói kia muốn tôi sinh con cho nó, tại sao lại muốn ăn thịt tôi.
Chắc chắn là lúc đám thợ săn Vương Lão Ngũ ở sau lưng bàn tán về tôi đã bị con sói nghe thấy.
Con sói không biết “mùi vị” trong lời của con người có nghĩa là gì, chỉ nghĩ đó là ă/n t/h/ị/t, nên nghĩ rằng thịt tôi chắc chắn rất ngon.
Sau đó lại nghe thấy đứa con mà tôi sinh ra vừa thông minh vừa xinh đẹp, nên muốn tôi sinh con cho nó.
Sói có bản tính tham lam, muốn có mọi thứ tốt đẹp.
8.
Bà nội sợ Hoàng Hoàng ở ngoài bị lạnh nên gọi nó vào phòng, rồi lấy hết thịt xông khói treo dưới mái hiên cất vào trong nhà, ngồi lên giường vừa cởi giày vừa :
“Tiểu Tuyết, trước khi con sói bị bắt chúng ta đừng cởi quần áo đi ngủ nhé. Ban đêm cần cảnh giác một chút, sói không giống các loài vật khác, thù dai vô cùng, nếu nó đã ra lời cay nghiệt thì nhất định sẽ ra tay.”
“Bà nội, bà nghĩ nó sẽ ra tay từ đâu?”
Bà nội lắc đầu:
“Không biết nữa. Ông trời phù hộ cho cha con có thể g/i/ế/t c/h/ế/t con sói đó đêm nay. Động vật đã nếm thử thịt con người rồi thì sẽ phát nghiện, không thể để yên cho nó .”
“Bà nội, không phải cha cháu đi kiểm tra đường dây điện với thợ điện rồi sao?”
Bà nội mỉm , thì thầm vào tai tôi:
“Nói như thế để cho sói nghe đấy, kiểm tra đường dây điện đâu cần đến cha cháu? Tai soi thính hơn tai chó, trước đây bà từng nghe ông nội của cháu là, bất kỳ tĩnh nào trong phạm vi mười cây số đều không thể giấu khỏi tai sói, nếu nó muốn nghe thì dù cho chúng ta có chuyện trong nhà nó cũng có thể nghe thấy.”
Vậy là việc cúp điện đã lên kế hoạch từ trước?
Tôi kích gật đầu.
Bà nội ngáp một cái rồi :
“Đi ngủ đi, không biết chừng nửa đêm sẽ xảy ra chuyện gì đó, dù muốn ngủ cũng chưa chắc ngủ .”
Tôi yên tâm nhắm mắt lại.
Không ngờ vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tuy có tiết tấu không phải hai ngắn một dài.
Tôi và bà nội giật mình ngồi dậy, cảnh giác nhau, đang định đứng dậy xem, nghe kỹ thì phát hiện tiếng gõ cửa đến từ nhà hàng xóm Vương Lão Ngũ.
Màn đêm yên tĩnh, tôi nghe thấy Vương Lão Ngũ say mèm giẫm lên tuyết đứng dậy, gân cổ hỏi là ai.
Người ở ngoài cửa thì thầm một câu gì đó không nghe rõ, nghe giọng thì giống như người thợ săn đã uống rượu với ông ta tối hôm nay.
Nhưng chẳng phải người đó vẫn ở trong nhà Vương Lão Ngũ không rời đi hay sao?
Ngay khi cánh cửa mở ra, một tiếng "rắc" vang lên, tiếng hét chói tai của Vương Lão Ngũ truyền đến.
“Sói, có sói! Cứu mạng! Cứu… a…”
Tiếng hét không ngừng vang lên trong sân nhà Vương Lão Ngũ, lan rộng ra như thủy triều, hai nhà chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường, tiếng hét truyền đến vô cùng rõ ràng.
“Ai ôi, đau c/h/ế/t mất! Bụng tôi! A! A…”
Vì tiếng hét quá thảm thiết nên tôi không thể phân biệt rốt cuộc là giọng của ai.
9.
Mùi m/á/u tanh hòa vào trong không khí xộc thẳng vào mũi của tôi, cùng lúc đó, tiếng hét càng lúc càng yếu đi, đến khi dần dần không còn âm thanh nào nữa, mọi thứ chìm vào im lặng.
Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của con dã thú, cùng với tiếng c/ắ/n x/é da thịt, gặm nhấm x/ư/ơ/n/g cốt.
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy vô cùng rõ ràng.
Hoàng Hoàng sợ hãi đến co ro trong góc giường không sủa tiếng nào, toàn thân run rẩy không ngừng.
Bà nội lặng lẽ xuống giường dời bàn ghế chặn cửa lại.
Bà nội không biết là lạnh hay sợ, toàn thân bà lạnh buốt, dù bà vẫn ôm tôi thật chặt.
Nỗi sợ hãi của con người trước vật ă/n t/h/ị/t đã in sâu vào x/ư/ơ/n/g tủy, tuy tôi cố gắng hết sức tự nhủ rằng mình đã an toàn, cơ thể vẫn run rẩy không thể kiểm soát.
Tôi không nhịn muốn khóc, miệng bị bà nội bịt lại.
Rất nhanh tiếng súng vang lên dày đặc như tiếng pháo, đạn bay tứ tung trong sân nhà chúng tôi và sân nhà Vương Lão Ngũ.
Tôi và bà nội muốn báo cho cha và mọi người rằng con sói đang ở nhà Vương Lão Ngũ, hoàn toàn không có cơ hội.
Bởi vì đạn bắn ra quá phân tán nên khi bình minh ló dạng, con sói đã chạy đi không còn tăm tích, để lại ba bốn thi thể m/á/u thịt lẫn lộn trong sân nhà Vương Lão Ngũ.
10.
Đêm đó, cha tôi chôn hơn chục bẫy thú lớn bằng thép không gỉ dưới tuyết ở trước cổng nhà, chỉ cần có sói đến gõ cửa thì chắc chắn sẽ bị sập bẫy, khi nghe thấy tiếng sói hét chỉ cần bắn vài phát là .
Để đề phòng người trong thôn vô chạm vào, nên đã cố ý cắt điện, rồi phát loa phóng thanh cảnh báo, không cho người dân ra ngoài, khóa cửa lại.
Vài người phục kích cách đó năm đến sáu trăm mét, nếu quá gần sợ sói ngửi mùi người mà không tới.
Không ngờ Vương Lão Ngũ lại không bị thuyết phục, nhất quyết muốn chống lại mọi người, gọi vài người đến nhà mình uống rượu, uống say rồi ngủ hết lại nhà ông ta, đến nửa đêm ông ta vẫn say khướt, hoàn toàn không nhớ ra người gõ cửa bên ngoài thực ra đang ngủ ở nhà ông ta.
Bọn họ bắt đầu lao ra ngay khi nghe thấy tiếng hét của Vương Lão Ngũ, quần áo cồng kềnh cộng thêm trên đường có tuyết nên phải mất năm sáu phút mới tới đây.
Không biết do đám Vương Lão Ngũ hét quá thảm thiết hay do quá căng thẳng nên nhóm thợ săn không biết tiếng hét đó phát ra từ sân nhà nào.
Cha tôi lo lắng đến mức hoảng loạn, bắn đạn vào sân nhà mình theo bản năng, nhóm thợ săn cũng theo đó mà bắn, vì thế mà biến thành cục diện như này.
“Vấn đề là tại sao con sói này lại gõ cửa nhà Vương Lão Ngũ mà không gõ cửa nhà mình chứ? Chuyện này thật vô lý. Lẽ nào con súc vật này đã biết mình chôn bẫy trước cổng nhà?”
Cha tôi vừa thu bẫy lại vừa lẩm bẩm.
Bạn thấy sao?