Sợi Dây Vô Hình – Chương 2

5

Hôm nay là cuối tuần.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, Phí Trân đã biến mất.

Trên bàn có bữa sáng sẵn sàng.

Sau khi ăn xong, tôi nhận tin nhắn từ ấy: 【Ăn xong thì chuẩn bị đi, tối nay Tần mời chúng ta đi ăn, tôi sẽ đến đón em.】

Được thôi, giờ bố tôi thông báo mấy chuyện này là trực tiếp bảo với Phí Trân luôn.

Bố tôi thật là…

Tôi tưởng chỉ là một bữa tụ tập bình thường, không ngờ rằng bố tôi còn mang theo một học trò.

Người đó mặc bộ vest đen, ngay khi bước vào, tất cả món ăn trên bàn dường như trở nên kém hấp dẫn hơn.

Anh ấy chuyện rất tự tin và duyên dáng, chào mọi người: “Chào mọi người, tôi là học trò của thầy Tần, tôi tên là Tống Nghiệp Liên.”

Đẹp trai quá…

Tim tôi đập nhanh như thể không phải của mình.

Tôi ngẩn ngơ kéo tay Phí Trân, hồn phách còn chưa trở về từ Tống Nghiệp Liên, “Phí Trân, sao tim đập nhanh ? Không lẽ có bệnh gì à?”

“Đó là tim của em.”

“…”

Sau câu bất ngờ của Phí Trân, tôi mới hoàn hồn, lúng túng gãi mũi.

Anh ấy không quên buông lời trêu chọc: “Chúng ta đã có thỏa thuận trước, khuyên em đừng mơ tưởng gì.”

Phải rồi, chúng tôi đã có thỏa thuận.

Nhưng đó là chuyện của những ngày chưa hiểu đời.

Bây giờ cả hai chúng tôi đều đã trưởng thành, chẳng lẽ vì chuyện đó mà không đương, không kết hôn suốt đời sao?

Nghĩ , tôi quay sang đề nghị: “Bây giờ chúng ta đều là người lớn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, hay là từ hôm nay trở đi, tìm người của , tôi tìm người của tôi, không can thiệp vào nhau, thế nào?”

Anh ấy thậm chí không thèm liếc mắt tôi: “Không thế nào hết.”

“Không lẽ không à?”

Sau câu đó, cuối cùng ấy cũng tôi.

Nhưng ánh mắt rất đáng sợ.

Dù có cảm giác liên thông với ấy, tôi chưa từng cảm thấy như thế này bao giờ…

Cuối cùng, ấy thở dài, nhượng bộ: “không không thế nào, bây giờ những người đang theo đuổi tôi có thể đi hai vòng quanh Trái Đất rồi.”

Tôi Tống Nghiệp Liên đang cung kính rót rượu cho bố tôi, mỉm: “Ồ sao, thì tôi đã có mục tiêu rồi.”

6

Sau hôm đó, Phí Trân dường như giận tôi, không thèm quan tâm hay chuyện gì cả.

Trong khi đó, tôi đã tranh thủ lấy lý do muốn nghe bố tôi giảng dạy để có cơ hội ngồi cùng với Tống Nghiệp Liên. Còn lấy cớ trao đổi học thuật để đổi số liên lạc với ta.

, tôi nghĩ có lẽ Phí Trân đang ghen tị vì tiến độ của tôi quá nhanh chăng.

Buổi chiều tan , tôi đi đến cổng trường để “vô gặp” Tống Nghiệp Liên.

Chúng tôi đi dọc con đường rợp bóng cây, không có mục tiêu cụ thể nào cả.

Tống Nghiệp Liên bỗng .

Tôi hỏi ta: “Anh ?”

Anh ta không trả lời tôi.

Những cành cây cao trên đầu xào xạc vì gió thổi qua. Khi cơn gió chạm vào lưng tôi, tôi bỗng nghe : “Có phải em thích tôi không…”

Bước chân tôi đột nhiên khựng lại, tim bỗng đập nhanh hơn.

Sao ta lại trực tiếp như chứ?

Đang bối rối không biết có nên thừa nhận hay không, thì điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.

“Phí là kẻ diễn kịch” đang gọi đến.

Ngay lúc quan trọng lại hỏng chuyện của tôi, là sao chứ?

Tôi nhăn mặt, bắt máy và hỏi: “Có chuyện gì thì nhanh, tôi đang bận.”

“Em đang ở đâu?” Giọng Phí Trân bất ngờ bình tĩnh lạ thường.

“Liên quan gì đến ?” Tôi đáp.

“Em đang ở cùng tên họ Tống đó đúng không?” Anh ấy hỏi tiếp.

Tôi liếc Tống Nghiệp Liên, thành thật trả lời: “Đúng thì sao?”

Tôi quên mất, vừa rồi tim tôi đập nhanh, chắc chắn ấy cũng cảm nhận .

Nhưng bây giờ đang là thời khắc quan trọng.

Thế nên, tôi quay lưng lại với Tống Nghiệp Liên, hạ giọng với Phí Trân: “Hiện tại đang là lúc quan trọng, đừng hoại chuyện của tôi, tôi cúp máy đây.”

Nói xong, tôi tắt điện thoại và không quên để chế độ im lặng.

Sau đó, tôi quay lại với Tống Nghiệp Liên và : “Anh Tống, tiếp đi.”

“Tôi muốn hỏi… có phải em thích tôi không…”

“Á!”

Bỗng dưng, một cơn lạnh buốt chạy dọc từ đỉnh đầu xuống chân, khiến tôi lạnh run, không nổi một lời.

Tống Nghiệp Liên lo lắng hỏi: “Em sao ?”

Không cần cũng biết, chắc chắn Phí Trân đang hỏng chuyện của tôi.

Tôi run rẩy vì lạnh, cắn răng : “Để hôm khác nhé, em thấy không khỏe, phải về trước đây.”

Em…”

Không đợi ta hết câu, tôi đã chạy mất.

Tôi vội vàng bắt xe bên đường và lao thẳng đến nhà của Phí Trân.

Khi đến nơi, tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Sợ ấy không mặc gì nên tôi không dám mở cửa đột ngột.

Tôi chỉ ôm lấy cơ thể đang run rẩy, gõ mạnh hai cái vào cửa: “Phí Trân, có bị điên không?!”

Tiếng nước bỗng dừng lại.

Khoảng hai phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Phí Trân chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc còn đang nhỏ giọt, những giọt nước chảy xuống cổ ấy rồi biến mất ở xương quai xanh.

Làn da vốn dĩ trắng trẻo trên ngực ấy giờ đã ửng đỏ.

Anh ấy đã bị lạnh đến mức đỏ da rồi.

Sau khi ấy mặc đồ vào, tôi cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, vẫn không kiềm mà mắng: “Anh bị thần kinh à! Vừa rồi trong đó không phải nước lạnh mà là nước đá đúng không?”

Phí Trân thản nhiên cầm khăn lau đầu, vừa lau vừa bâng quơ: “Ừ, thời tiết nóng quá.”

“Anh…”

Tôi tức đến mức không nên lời.

“Tống Nghiệp Liên vừa hỏi tôi có thích ấy không, mà tôi phải bỏ chạy mà không câu giải thích nào, lỡ ấy nghĩ tôi không thích thì sao?”

“Vậy thì đừng đi tìm ta nữa,” ấy im lặng vài giây, rồi trả lời một câu hờ hững: “Với lại, hai người mới quen nhau bao lâu?”

“Không phải chứ, Phí Trân…” Tôi tức đến bật . “Anh chỉ muốn tôi không hạnh phúc đúng không?”

Ánh mắt Phí Trân trở nên sắc lạnh, môi ấy mấp máy: “Em thế thì cứ cho là thế đi.”

“Tốt thôi, chúng ta cắt đứt, tôi cũng nghỉ việc ở công ty của luôn!”

Nói xong câu đó, tôi đùng đùng bỏ đi, sập cửa lại.

Bên ngoài trời nắng gắt, ánh nắng chiếu vào mặt tôi ấm áp.

Nhưng hình như… có thứ gì đó ướt đẫm trên mặt tôi.

Tôi đưa tay lên sờ, là nước.

Không đúng.

Đó hình như là nước mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...