Sợi Dây Vô Hình – Chương 1

Tôi và kẻ thù không đội trời chung của tôi có khả năng cảm nhận lẫn nhau.

Anh ấy chọc tôi, tôi sẽ tự tát mình.

Tôi chọc ấy, ấy sẽ ngâm mình vào nước lạnh.

Tóm lại, cả hai đều tìm cách hành hạ đối phương một cách “tàn nhẫn” nhất có thể.

Cho đến một ngày, khi tôi đi và ngủ gật, đầu tôi nghiêng qua, miệng vô đập vào bàn và bị sưng lên.

Chỉ vài phút sau, kẻ thù không đội trời chung của tôi vội vã chạy đến.

Anh ấy nâng mặt tôi lên, trái phải, rồi lớn tiếng quát trước mặt mọi người: “Tên khốn nào vừa dám hôn người của tôi !”

1

Giữa trưa nắng gay gắt.

Tôi đang ngồi ngoài phòng họp ăn cơm siêu cay, cay đến mức nước mắt tuôn rơi.

Trong khi đó, qua cửa kính, Phí Trân đang ngồi nghe thuyết trình PPT ở bàn họp.

Nhìn thấy giọt nước mắt to lăn dài trên má ấy, cuối cùng tôi bật ra tiếng đầu tiên trong ngày.

Nhân viên thuyết trình PPT chu đáo đưa cho Phí Trân một tờ khăn giấy, “Phí… Phí tổng, bài PPT của tôi cảm đến thế sao?”

Phí Trân siết chặt đôi tay đang đan vào nhau trước bàn, chỉ lạnh lùng lau nước mắt và : “Tiếp tục.”

Nói xong, ấy quay đầu tôi.

Tôi đáp lại ấy bằng một ánh mắt khiêu khích, như muốn “có giỏi thì đuổi tôi đi,” sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Thực ra, nhà tôi và nhà thân từ lâu. Tôi việc dưới quyền ấy cũng chỉ vì bố tôi thấy tôi lêu lổng nên mới sắp xếp vào đây.

Vậy nên, tôi rất muốn ấy đuổi tôi để tôi có thể về nhà mà không cần việc nữa.

Chưa kịp ăn thêm miếng nào, khuỷu tay tôi bỗng đau nhói.

Đôi đũa trong tay suýt bay ra ngoài.

Ngước đầu lên , tôi thấy Phí Trân đang cúi đầu xoa khuỷu tay, mỉm tôi.

Tôi thật sự chịu thua rồi.

2

Không ngoài dự đoán, sau khi Phí Trân họp xong, ấy gọi tôi vào văn phòng.

Tôi cứ tưởng sẽ lại bị ấy chọc tức, không ngờ ấy chỉ chỉ vào lọ thuốc dạ dày trên bàn.

“Uống thuốc đi, đừng để tối về đau bụng sau khi ăn cay.”

Ồ, hóa ra ấy lo cho dạ dày của mình.

Đúng , chúng tôi đã có cảm giác liên thông từ nhiều năm trước.

Chuyện này có lẽ bắt đầu từ khi tôi có thể nhớ mọi thứ.

Vì tôi mà ấy phải từ bỏ quyền tham gia các môn thể thao như boxing, còn tôi cũng vì ấy mà từ bỏ một số thứ.

Ví dụ như chuyện đương.

Chính vì mà mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng nhiều, dần trở thành kẻ thù không đội trời chung.

“Biết rồi,” tôi đáp.

“Ngày mai tôi phải đi công tác, đừng có loạn ở công ty đấy,” giọng Phí Trân bình thản, “Hiểu chưa?”

Tôi nhếch mép: “Vậy đuổi tôi luôn đi cho rồi.”

“Chỉ khi công ty tôi sản.”

“…”

Thương lượng không thành, chúng tôi im lặng một lúc trước khi tôi nhắc nhở: “Nếu mắc tiểu thì đi ngay đi, chẳng lẽ không thấy khó chịu sao?”

Phí Trân há miệng như muốn gì đó, cuối cùng chỉ bực mình đáp: “Ra ngoài.”

“Ồ… nhớ đi tiểu nhé. Không thì tôi cũng khó chịu đấy.”

Tôi thấy ấy từ từ ngẩng đầu lên.

Ngay trước khi kịp ra từ “Cút,” tôi nhanh chóng đóng sập cửa văn phòng lại.

3

Hôm sau, suốt cả ngày việc, tôi không thấy Phí Trân đâu.

Quên mất, ấy đi công tác rồi.

Ngay khi gần đến giờ tan , tôi nhận tin nhắn từ ấy:

【Nhớ ăn tối nhé, tôi sẽ đói đấy.】

Tôi trả lời qua loa vài chữ rồi chuẩn bị tan ca đúng giờ.

Vừa định rời đi thì phó giám đốc Trương của phòng tôi bất ngờ gọi tôi lại.

“Tiểu Tần à, hôm nay công ty tổ chức team building ngay dưới lầu, tan xong thì em xuống đó nhé.”

Không đợi tôi từ chối, phó giám đốc Trương đã quay người đi mất.

Thôi thì, tôi cũng không thích ăn cơm một mình lắm.

Với suy nghĩ đông vui là chính, tôi tan ca rồi đi thẳng đến nhà hàng tổ chức team building của công ty.

Nhưng điều tôi không ngờ là họ đã gọi rất nhiều rượu.

Hết ly này đến ly khác đưa đến trước mặt tôi.

Nhưng tôi và Phí Trân đã có quy ước với nhau, tôi không uống rượu.

Hơn nữa, đúng lúc này tôi đang trong kỳ sinh lý.

Nhưng thật khó để từ chối sự nhiệt của mọi người.

Thôi thì tôi uống một hớp cho có lệ .

Tôi cầm ly lên, uống một ngụm bia lạnh.

Cảm giác này, mát lạnh thấu tâm can! Tôi còn chưa kịp đặt ly xuống thì điện thoại đã reo lên.

Trên màn hình hiện rõ dòng chữ to “Phí là kẻ diễn kịch.”

Điện thoại không ngừng rung.

Tôi hít sâu một hơi rồi bắt máy.

Một tràng dài lập tức tuôn ra từ đầu dây bên kia, khiến tôi phải đưa điện thoại ra xa một chút.

“Em vừa uống gì lạnh phải không?

“Em không biết trạng của mình hiện tại sao?

“Mau về nhà nằm xuống nghỉ!

“Không đúng.”

Giọng Phí Trân đột ngột ngừng lại, khiến tôi cũng hồi hộp theo, “Có gì không đúng? Em vừa uống rượu đúng không?!”

“…”

Trước khi ấy kịp mắng câu tiếp theo, tôi nhanh chóng cúp máy.

Suýt nữa thì bị mắng rồi.

4

Tôi không nhớ rõ mình về đến nhà như thế nào.

Chỉ mơ hồ thấy Phí Trân đang đứng trước cửa nhà khi tôi đến nơi.

Anh ấy cau mày, bước đến và kéo tôi vào nhà.

Tôi đi theo sau ấy, lẩm bẩm: “Đầu tôi đau quá.”

Phí Trân đáp: “Đầu tôi cũng đau.”

“Tôi còn cảm thấy tim đau nữa.”

Phí Trân kiên nhẫn trả lời: “Đó là vì tim của tôi đang đau.”

Anh ấy dường như không muốn tranh cãi với tôi về những chuyện này, chỉ đơn giản đưa tôi về phòng.

“Say rồi thì ngủ đi.”

Tôi vừa nằm xuống giường đã bật dậy, ngẩng đầu Phí Trân đang đứng bên cạnh, hỏi: “Kỳ lạ nhỉ, sao không say?”

“Bởi vì rượu đã vào bụng của chó.”

“…”

Có lý lắm, tôi không thể cãi lại .

Tôi nhắm mắt lại, định ngủ thì đột nhiên bật dậy như một cá chép, ngồi dậy lần nữa.

“Phí Trân, lại quên đi tiểu rồi đúng không?”

Phí Trân thở dài, đầy bất lực, sau đó kéo tôi ra khỏi giường và đưa vào nhà vệ sinh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...