Sợi Dây Chuyền Kim [...] – Chương 5

14

Chu Nghiên Bạch ôm chặt lấy người phụ nữ đã hoàn toàn lạnh lẽo trong vòng tay.

Mãi đến khi quản gia nhắc nhở, ta mới chậm chạp nhận ra—Cầm Hoan đã chết.

Cô ấy không còn thở nữa.

Cơ thể cũng đã lạnh hẳn rồi.

Anh ta không biết cách nào để giữ ấy lại.

Chỉ biết ôm chặt lấy, không muốn buông tay.

Cô ấy luôn tàn nhẫn như thế, đến cả một chút vương vấn cũng không muốn để lại cho ta.

Cô ấy muốn ta rải tro mình xuống biển Hải Thành.

Khi hoa nở, ấy có thể ngắm hoa.

Khi hoa tàn, ấy có thể tự do trôi theo gió, theo nước.

Anh ta không đồng ý.

Anh ta không muốn đồng ý.

Cô ấy cũng chẳng giận, chỉ thở dài một hơi:

“Thôi , dù sao cũng chưa từng để tôi như ý nguyện.”

Anh ta không thể từ chối nữa.

Anh ta chỉ muốn cả đời này có thể để ấy như ý.

Hai năm từng ấm áp như , cuối cùng lại trở thành thanh kiếm cứa vào lương tâm ta từng ngày, từng đêm.

Từng có thời, ta là kẻ sở hữu gia sản bạc tỷ, chỉ cần một ngón tay là có thể cứu sống ấy.

Nhưng đến khi ta gọi hết những bác sĩ giỏi nhất thế giới đến, tất cả đều lắc đầu bất lực.

Anh ta từng nghĩ mình là người đang giỡn ấy.

Không ngờ, hóa ra chính số phận lại đang giỡn ta.

15

Sau khi Cầm Hoan chết, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Nhưng vẫn có những chuyện, cần phải rõ.

Năm đó, người chị đã tài trợ cho Cầm Hoan—Cầm Vi—bị bệnh nặng.

Đúng lúc đó, cũng là vòng chung kết cuộc thi múa.

Cầm Hoan và Lâm Thư xảy ra tranh chấp, bị ta đẩy xuống cầu thang, khiến chân bị thương.

Nhà họ Lâm sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lâm Thư, nên muốn dùng tiền để giải quyết.

Điều kiện đi kèm là phải chia tay Lâm Việt.

Dưới nhiều áp lực, Cầm Hoan đồng ý.

Dĩ nhiên, chia tay cũng có một lý do khác—Lâm Việt đã khuyên ấy nên rộng lượng tha thứ cho em mình.

Chỉ thôi đã khiến hai người cãi nhau một trận long trời lở đất.

Cầm Hoan đã ra rất nhiều lời tàn nhẫn, nhận hết tiếng xấu là một kẻ hám tiền về mình.

Lâm Việt từ đó suy sụp, say rượu ngã xuống từ ban công tầng hai.

Tin đồn lan tràn khắp nơi, ai cũng ta tự tử vì bị một ham tiền đá bỏ.

Cùng thời điểm đó, Chu Nghiên Bạch vừa mới nhập học ở đại học C.

Hôm đó, ta đã xem màn múa đơn của Lâm Thư.

Anh ta thích nét bi thương trong từng tác của ta.

Nhưng chưa từng nghĩ rằng, những gì ta thể hiện trên sân khấu, chỉ là bắt chước một người khác.

Sau khi biết hết sự thật, Chu Nghiên Bạch cảm thấy mình giống như một trò hề.

Anh ta tìm đến Lâm Thư để tính sổ.

Đối phương chỉ lạnh:

“Từ đầu đến cuối, chẳng phải chỉ có tự cho là đúng thôi sao?”

Anh ta nghĩ, ta không sai.

Nhưng Cầm Hoan đã sai điều gì?

Tại sao trên đời này lại chỉ có một người phải chịu bất hạnh?

Vậy nên ta đưa tay, đẩy luôn Lâm Thư xuống từ cầu thang.

Cô ta bò dậy một lần, ta lại đẩy thêm một lần.

Cuối cùng, ta không thể đứng dậy nữa.

Nhà họ Lâm định báo cảnh sát bắt ta.

Chu gia ra sức dàn xếp, mới giúp ta thoát khỏi tù tội.

Lâm Việt sau khi biết sự thật về cái chết của Cầm Hoan, không thể chấp nhận nổi, liền biến mất khỏi nước ngoài.

Cha mẹ nhà họ Lâm bắt đầu đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Lâm Thư.

Cô ta bị gãy chân, sự nghiệp diễn xuất cũng hoàn toàn tiêu tan.

Chu Nghiên Bạch không còn quan tâm đến ta nữa.

Anh ta không mong ta chết, vì sống sót mới là sự trừng tàn khốc nhất.

Giống như ta .

Thực ra, ngay cả ta cũng không hiểu nổi tại sao mình lại mãi không thể quên đi một người.

Là vì áy náy sao?

Hay vì cái chết của ấy quá đột ngột?

Anh ta không rõ nguyên nhân cụ thể, ta biết chắc chắn không phải chỉ là những điều đó.

Anh ta liên tục mất ngủ, chỉ có thể thiếp đi trong căn phòng trọ cũ kỹ đó.

Anh ta vốn là một kẻ vô cảm.

Từ sau khi mẹ mất, cha ta cứ cưới hết người này đến người khác.

Có những người cũ ta còn chưa kịp nhớ mặt, đã có người mới bước vào nhà.

Anh ta có rất nhiều căn biệt thự rộng lớn, có vô số kẻ xu nịnh.

Nhưng chỉ có một câu , khiến ta không biết phải sao.

“Anh thông minh, lại có tài năng. Giúp , tôi cảm thấy đó là một việc có ý nghĩa.”

Chơi bời, tiêu khiển, rảnh rỗi nuôi mèo dắt chó, có gì gọi là ý nghĩa?

Anh ta từng nghĩ, ấy là cao thủ tâm lý, có lẽ không biết đã dùng lời này để lừa bao nhiêu kẻ ngốc rồi.

Nhưng nửa năm trời tìm kiếm ấy, ta thấy rằng, dù trong hoàn cảnh khó khăn đến đâu, ấy vẫn kiên trì quyên góp cho trại trẻ mồ côi.

Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy mình thật bỉ ổi.

Cô ấy giống như một tấm gương, khiến ta lại bản thân.

Trước đây ta luôn cho rằng tất cả những điều đó đều là giả tạo, là lời dối gạt người.

Lần đầu tiên gặp ấy, ta cảm nhận rõ ràng sự căm hận và lạnh lùng trong ánh mắt ấy.

Vậy nên ấy đã ra những lời đó.

Anh ta nghĩ, có lẽ ấy sẽ hận ta cả đời.

Nhưng đến cuối cùng, ấy chỉ nhẹ nhàng :

**”Chu Nghiên Bạch, sau này đừng bắt nạt người khác nữa, không?

“Bị lừa gạt, thực sự rất đau lòng.”**

Anh ta sẽ không nữa.

Nhưng ấy cũng không còn thấy nữa rồi.

16

Chu Nghiên Bạch chìm trong men rượu một thời gian dài, ngày tháng lặp đi lặp lại trong sự tê dại.

Cho đến khi ta lật lại tin nhắn giữa hai người,

Mỗi lần ấy gửi tiền cho ta, phần ghi luôn chỉ có bốn chữ:

“Nhớ ăn uống đầy đủ.”

Trước đây ta không hiểu, tại sao ấy luôn viết như .

Giờ mới nhận ra, đó chẳng qua là lời chúc đơn giản nhất.

Cô ấy nấu ăn không giỏi, thực sự đã xem mình như một sinh viên nghèo.

Mỗi lần ta đến tìm, ấy đều đang nấu cơm.

Những món ăn đó dĩ nhiên không thể so với đầu bếp của Chu gia.

Nhưng khi ấy từng :

“Nếu không ăn uống đầy đủ, như tôi đây, bị ung thư dạ dày rồi sẽ không còn thuốc hối hận đâu.”

Câu ấy, giờ vang lên trong đầu ta, đau đến khó tả.

Lần đầu tiên trong đời, ta không uống tiếp nữa.

Lần đầu tiên, ta hoàn thành nốt tấm bằng mà trước đây chỉ xem như một món đạo cụ trong trò chơi.

Lần này, ta thực sự tự học, không có bất cứ sự hậu thuẫn nào.

Khi ta đến vùng biển ấy, gió khẽ lướt qua mái tóc.

Một bông hoa phượng vĩ nở rộ rơi xuống đầu ta.

Anh ta sững sờ rất lâu.

Sau khi ấy rời đi, ta càng ngày càng sống giống như ấy.

Ăn uống tử tế.

Không bắt nạt ai nữa.

Cũng thật sự học hành nghiêm túc, rồi mở một công ty công nghệ.

Anh ta có rất nhiều tiền, dần dần cũng bắt đầu tham gia vào các hoạt từ thiện, chủ yếu tài trợ cho các trại trẻ mồ côi.

Anh ta nghĩ, ung thư dạ dày của ấy, phần lớn có lẽ là do thuở nhỏ từng nhịn đói quá lâu.

Lớn lên, khi người mẫu bán thời gian, ấy cũng thường xuyên phải ăn kiêng.

Anh ta dường như đã trở thành một người nghiêm túc.

Những người lớn trong nhà họ Chu tràn đầy kỳ vọng, giới thiệu cho ta vài mối liên hôn.

Phần lớn đều bị ta từ chối.

Chỉ có một theo đuổi ta rất dai dẳng.

Anh ta hỏi tại sao.

Cô ấy , trong tất cả những người thuộc giới gia tộc, ta là người tốt duy nhất.

Anh ta nhếch môi, nở một nụ châm biếm.

Người tốt sao?

Anh ta không phải.

Anh ta chỉ là…

Chỉ là vẫn luôn nhớ về một người.

Anh ta lang thang không biết bao nhiêu ngày tháng.

Dù đã sửa rất nhiều thói quen xấu,

Nhưng không ngờ, cuối cùng ta cũng mắc phải căn bệnh giống ấy.

Dù có đội ngũ y tế hàng đầu, ta vẫn đau đớn khổ sở đến mức này.

Vậy năm đó, ấy đã chịu đựng thế nào?

Cô ấy ra đi quá vội vã.

Có rất nhiều chuyện, ta còn chưa kịp hỏi rõ.

Muốn hỏi, cũng không dám hỏi.

Liệu đến phút cuối cùng, ấy còn muốn gặp ta không?

Cuối cùng, ta lựa chọn quay về dưới gốc cây phượng vĩ ở Hải Thành—

Cây phượng đã vận chuyển từ vùng xích đạo xa xôi về đây.

Nó vẫn giữ nguyên chu kỳ nở hoa như trước.

Mỗi năm, vẫn là cây phượng vĩ đầu tiên nở rộ tại Hải Thành.

Về sau, liệu có người ấy…

Mỗi năm đều đến nó một lần không?

Hết truyện

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...