Tôi đã nhận tiền bồi thường từ vụ tai nạn xe của mẹ và định rút hết ra để chữa bệnh cho chồng – Chương Trình.
Nhưng vừa quay đi đã thấy dòng bình luận lướt qua màn hình:
【Đúng là vai phụ xui xẻo, ngốc thật! Chồng có bệnh gì đâu?】
【Đừng , không có số tiền của ta thì nam chính sao khởi nghiệp thành công để đi theo đuổi mối đầu?】
【Không khởi nghiệp thành công thì sao tụi mình xem chuyện ngọt ngào của tổng tài?】
Tay tôi đang đưa ra liền khựng lại, rồi cất sổ tiết kiệm vào lại trong túi.
1
Đứng trước cửa ngân hàng, đầu óc tôi vẫn còn ngơ ngẩn.
Những dòng bình luận đột ngột xuất hiện khiến tôi khó tin, mà…
Tôi nắm lấy góc sổ tiết kiệm – đây là số tiền mẹ tôi đã đánh đổi bằng mạng sống, tôi không thể không cẩn thận.
“Ninh Ninh, rút tiền chưa?”
Khuôn mặt mẹ chồng bất ngờ phóng to ngay trước mắt khiến tôi bừng tỉnh.
Không đợi tôi trả lời, bà đã thô lỗ lục lọi trong túi tôi.
Hôm nay tôi cố mang túi vải to để đựng tiền, bên trong vẫn trống rỗng.
Sắc mặt bà lập tức lạnh xuống.
“Sao thế này?”
“Chương Trình đang chờ tiền để cứu mạng kìa.”
“Vợ chồng với nhau, con không thể bỏ mặc nó !”
Tôi chằm chằm vào cái miệng cứ mấp máy của bà.
Bỗng nhiên tôi nhận ra – bà ấy chẳng hề lo lắng chút nào về sự sống chết của con trai mình.
Nghĩ đến đây, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Nhưng tôi vẫn không muốn nghĩ xấu về hai mẹ con họ.
“Chưa ạ, hôm nay con quên mang theo căn cước rồi. Để hôm khác nhé.”
“Hôm khác gì chứ, giờ về lấy đi! Chương Trình đang nằm viện chờ tiền cứu mạng đấy!”
Tôi hít một hơi thật sâu:
“Bây giờ về nhà rồi quay lại thì ngân hàng cũng đóng cửa rồi, không gấp đến mức này đâu.”
“Với lại, chồng con mà, sao con không lo ?”
Thấy tôi , sắc mặt bà mới dịu đi một chút.
Lẩm bẩm:
“Cũng đúng, từ nhỏ mày đã thích nó, sao có thể không quan tâm cho ?”
2
Từ nhỏ tôi đã rất thích Chương Trình.
Chúng tôi lớn lên cùng một khu, ấy học lớp 1 thì tôi còn học mẫu giáo.
Mỗi lần tôi bị bắt nạt, ấy đều đứng ra bảo vệ, từ đó tôi cứ dính lấy ấy không rời.
Ai cũng biết tôi thích .
Kiểu thích mà chỉ cần ấy vẫy tay là tôi sẵn sàng buông bỏ tất cả mà chạy tới.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận ra, cảm của mình lại có thể bị người ta ra một cách rẻ rúng đến thế.
“Còn đứng đó gì? Mau về nhà hầm canh gà đi, người bệnh cần dinh dưỡng đấy!”
Mẹ chồng đẩy tôi một cái rồi kiếm cớ rời đi trước.
Tôi không quay về nhà mà vô thức đến thẳng bệnh viện.
Trên đường đi, những dòng bình luận vẫn không ngừng hiện lên.
【Sao nữ phụ đột nhiên không rút tiền nữa ?】
【Không rút cũng tốt, tự đi học hoặc kinh doanh đều , đây là năm 2000 rồi, sinh viên đại học rất có giá trị đấy.】
【Nhưng nữ chính giờ đang đến bệnh viện à? Có chuyện đáng xem đây.】
Bình luận bỗng sôi sục.
Hai chữ 【hóng drama】 xuất hiện dày đặc.
Cho đến khi tôi đứng trước cửa phòng bệnh của Chương Trình, tôi mới hiểu rõ ý nghĩa thật sự của hai chữ đó.
3
Chương Trình và Lâm Uyển Nguyệt đang ôm nhau thật chặt.
Cả hai người họ đều đỏ hoe mắt.
【Đúng là thanh xuân của nam nữ chính, toàn là hormone bùng cháy!】
【Lâm Uyển Nguyệt đúng chuẩn nữ chính luôn, da mịn như nước, đẹp rụng rời!】
【Không, tôi thấy mười năm sau khi ấy thành sao trong showbiz, kiểu đẹp tàn úa đó mới thực sự quyến rũ.】
【Chả trách Chương Trình mãi không quên ta, đến mức bày mưu chết nữ phụ cũng chỉ vì muốn có ta.】
【……】
Tay chân tôi lạnh ngắt, lấy tay bịt miệng mới ngăn tiếng nấc bật ra.
Mười năm sau, tôi còn chưa đến ba mươi tuổi… mà lại chết trẻ như sao?
“Anh Chương, em xin lỗi, em cũng hết cách rồi…”
Giọng Lâm Uyển Nguyệt vừa khóc vừa nức nở truyền đến.
Chương Trình thì mặt đầy xót xa.
“Ngốc à, có gì mà xin lỗi.”
“Vì em, chuyện gì cũng sẵn lòng .”
“Yên tâm đi, Trương Tư Ninh có tiền. Lúc mẹ ấy mất, nhận một khoản bồi thường lớn.”
“Em không muốn đi Hồng Kông sao? Anh đã bảo ấy rút hết ra rồi, một nửa cho khởi nghiệp, một nửa để dành cho em.”
Lâm Uyển Nguyệt cảm lắm, rồi như chợt nhớ ra gì đó, vội hỏi:
“Nhưng… ấy chịu không?”
“Số tiền này để ta giữ cũng chẳng tiêu vào việc gì chính đáng, thà tiêu cho việc có ý nghĩa hơn.”
“Hơn nữa, đã cưới ta rồi, lấy ít tiền chữa bệnh cho chồng chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
4
Nghe ta , Lâm Uyển Nguyệt cũng yên tâm.
Chẳng mấy chốc lại quay sang Chương Trình bằng ánh mắt đầy thương cảm.
“Anh Chương thật là thiệt thòi rồi.”
【Thiệt thòi chỗ nào?】
【Dĩ nhiên là thiệt khi phải ở với một người bình thường như Trương Tư Ninh rồi!】
【Mọi người lại xem, nam nữ chính nhan sắc cỡ nào, trong tiểu thuyết thì nữ phụ không bao giờ đẹp đâu.】
Tôi sờ lên mặt mình – đúng là không đẹp xuất sắc, cũng đâu đến mức không dám ra đường.
“Là người nhà giường số ba phải không? Chồng đến hạn đóng viện phí rồi.”
Giọng y tá vang lên kéo cả tôi lẫn hai người trong phòng về thực tại.
Chương Trình nhíu mày, còn Lâm Uyển Nguyệt thì vội lau nước mắt.
“Chị Ninh Ninh, em chỉ là thấy thương Chương quá, nhất thời không kiềm chế thôi.”
“Chúng em không có gì đâu, chị đừng ghen nhé?”
Cô ta tôi bằng ánh mắt rụt rè, dáng vẻ yếu đuối không thể yếu đuối hơn.
Chương Trình lập tức lạnh mặt:
“Em đừng nhỏ nhen như thế. Chúng ta đã kết hôn rồi, em còn không hài lòng gì nữa?”
Tôi còn chưa kịp gì thì ta đã lên tiếng trước.
Tôi mỉm :
“Không đâu, em biết luôn xem ấy là em mà.”
“Giữa em thì có thể gì chứ, nếu không chẳng phải là…”
Câu còn chưa dứt, tôi đã quay người đi cùng y tá đến quầy thu viện phí.
Tôi cũng muốn biết xem cái gọi là “bệnh nặng” này, rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền.
Sau lưng tôi, giọng Chương Trình hoảng hốt vang lên:
“Em đừng đi!”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?