Sổ Tay Thức Tỉnh [...] – Chương 4

Editor: Trang Thảo.

Âu Dương Hạo ngạc nhiên: “Thật sao? Tính cách Trâu Miểu... Gia Chú, cậu cũng biết mà. Cậu ấy sẽ không càng tức giận hơn chứ?”

La Gia Chú đáp: “Tính cách thế nào là chuyện khác. Nếu đã muốn xin lỗi, thì phải chấp nhận rủi ro. Nhưng thái độ của cậu nhất định phải đủ thành khẩn.”

“Tuy nhiên, A Hạo, tôi phải thật với cậu. Tôi không dám đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn. Thành hay bại phụ thuộc vào Trâu Miểu, vì cậu ấy có bí mật của riêng mình. Nếu đã là bí mật, tôi không thể nhiều hơn. Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về cậu ấy.”

“Hãy tôn trọng lựa chọn của Trâu Miểu. Còn cậu, cứ cố gắng hết sức mình là .”

Hả?

Âu Dương Hạo thắc mắc.

Tại sao La Gia Chú lại ? Trâu Miểu có bí mật gì? Ý hắn là không biết chuyện đó?

Không hiểu sao, Âu Dương Hạo cảm thấy khó chịu trong lòng. Anh cau mày, hỏi lại: “Có chuyện gì mà tôi không biết sao?”

Trâu Miểu chuyện gì cũng biết. Từ gia cảnh đến thói quen nhỏ nhất, như khi nào cậu ấy cắt móng tay hay thay dầu gội. Giường của Trâu Miểu ngoài cậu ấy ra thì là người nằm nhiều nhất. Trâu Miểu còn có chuyện gì mà không biết chứ?

La Gia Chú đáp: “Đúng .”

Âu Dương Hạo hỏi tiếp: “Vậy bí mật đó có phải là nguyên nhân khiến Trâu Miểu tức giận không?”

La Gia Chú trả lời: “Tôi nghĩ là .”

Âu Dương Hạo: “Vậy Gia Chú, cậu biết bí mật đó sao?”

La Gia Chú: “Đại khái là .”

Âu Dương Hạo vừa nghe xong lập tức thấy không thoải mái.

Gì chứ, tại sao La Gia Chú lại biết còn thì không? Anh mới là người thân với Trâu Miểu nhất mà! Anh Độ chắc chắn biết La Gia Chú biết nên mới bảo tìm hắn. Nhưng tại sao bọn họ đều biết, chỉ có mình là không?

Anh nhăn mặt, năm giác quan như sắp quấn thành một mớ hỗn độn: “Là chuyện gì ?”

La Gia Chú: “Chuyện này phải xem ý của Trâu Miểu. A Hạo, cậu nên tự tìm Trâu Miểu mà hỏi.”

Không cho . Điều đó càng khiến Âu Dương Hạo khó chịu hơn. Anh cũng không rõ tại sao lại thấy bức bối như , như thể có một thứ vô hình nào đó đang không ngừng quấy rầy từ sâu thẳm bên trong.

Không kìm , tiếp tục chất vấn: “Tại sao chứ? Tôi và Trâu Miểu đã bên nhau 6 năm rồi! Có chuyện gì mà cậu và Độ đều biết, chỉ có tôi là không? Biết rõ căn nguyên chẳng phải sẽ giải quyết vấn đề dễ hơn sao?”

La Gia Chú: “Trước khi cậu tìm tôi, tôi cũng không biết là Từ Độ đã biết chuyện.”

“Nhưng mà, A Hạo, cậu nghĩ xem, tại sao Từ Độ không bảo cậu hỏi ai khác mà lại bảo cậu đến tìm tôi?”

Âu Dương Hạo mím môi, đáp ngay: “Không biết. Tôi cũng muốn biết đây. Có lẽ vì cậu biết lý do Trâu Miểu giận tôi chứ gì.”

Chỉ có mỗi mình là không biết gì, thật bực bội!

Có lẽ trong lời của toát lên chút giận dỗi, vì đầu bên kia im lặng một lúc lâu. Rồi La Gia Chú đột ngột hỏi lại: “A Hạo, tôi muốn xác nhận với cậu lần nữa...”

“Cậu thật sự rất muốn lành với Trâu Miểu chứ? Dù cho Trâu Miểu có quyết tâm không muốn quan tâm đến cậu nữa, cậu vẫn muốn níu kéo sao?”

Còn phải hỏi sao? Âu Dương Hạo dứt khoát trả lời: “Đúng ! Tôi muốn mà!”

“Tôi muốn Trâu Miểu quay lại, tôi muốn xin lỗi cậu ấy. Dù cậu ấy muốn mắng tôi thế nào, muốn gì tôi cũng .”

“Tôi sắp khó chịu chết mất rồi, thật sự... Thật sự...”

“(khóc, khóc, khóc)”

Nói xong, đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.

Đột nhiên, như thể vừa nghĩ thông điều gì đó, La Gia Chú : “Được thôi.”

“Nếu cậu thật sự muốn đến ...”

“Vậy tôi cho cậu một gợi ý.”

“Cậu thử nghĩ xem, tôi và các cậu khác nhau ở chỗ nào.”

“Hơn nữa, tôi không thể thêm gì nữa đâu, A Hạo. Nếu không, tôi cũng sẽ bị Trâu Miểu chặn luôn đấy.”

Hả? Nghiêm trọng đến mức này sao? Rốt cuộc là chuyện gì ?

Giây phút này, Âu Dương Hạo lại rơi vào mớ hỗn loạn. Tối nay đúng là đủ loại cảm trộn lẫn, mặc dù biết tìm lại Trâu Miểu là nhiệm vụ hàng đầu, cũng không rõ nên xử lý cảm nào trước.

Nhưng La Gia Chú đã đến mức này, cũng không thể ầm lên hay trút giận vô cớ.

Âu Dương Hạo đáp lại: “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”

“Cảm ơn cậu, Gia Chú. Muộn thế này rồi, thật sự phiền cậu quá.”

“(biểu cảm cúi đầu cúi đầu)”

“Tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu tử tế.”

La Gia Chú: “Không cần khách sáo đâu, A Hạo.”

“Mong tin tốt từ các cậu.”

Âu Dương Hạo: “Cảm ơn lời chúc của cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với La Gia Chú.

Âu Dương Hạo chằm chằm vào khung trò chuyện đã im lìm, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Anh nhanh chóng đứng dậy, đi đến bàn, mở trò chơi trên điện thoại mà và Trâu Miểu thường chơi cùng nhau. Anh định kiểm tra danh sách bè.

Tuy nhiên, danh sách thân mà luôn cố định ở đầu, chỉ để mỗi mình Trâu Miểu, giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Không một bóng dáng.

Âu Dương Hạo lập tức chạy đến máy tính, đăng nhập vào trò chơi trực tuyến mà cả hai thường xuyên cùng chơi. Kết quả cũng chẳng khá hơn.

Anh lại lần nữa trợn tròn mắt, cảm giác sững sờ như lần đầu tiên đối diện với sự thật này.

Trâu Miểu vốn là kiểu người hành dứt khoát, hoàn toàn không giống – cứ dây dưa, kéo dài. Việc gì cậu ấy cũng đều "dứt điểm", không để lại đường lui. Không ngờ đặc điểm này lại áp dụng ngay vào chuyện giữa họ, và giờ thì nó đang đâm thẳng vào tim .

Không thấy một chút tin tức nào về Trâu Miểu khiến Âu Dương Hạo chán nản, buông di xuống.

Anh tựa người vào ghế, ngửa đầu lên trần nhà.

Không thấy một chút tin tức nào về Trâu Miểu khiến cảm giác hụt hẫng, chỉ biết thở dài.

“Nhớ Trâu Miểu quá.”

Nếu bây giờ cậu ấy vẫn chưa tuyệt giao với , hoặc ít nhất là còn chút liên lạc, thì chắc giờ này họ đang ngồi ăn cùng nhau. Trâu Miểu thường mắng không biết tiết kiệm, không cho tiêu tiền bừa bãi, cuối cùng vẫn luôn dùng tiền của mình để mua đồ ăn cho .

Không phải vì tham lam hay trông chờ vào việc Trâu Miểu trả tiền, mà vì trân trọng cảm giác ngồi cùng cậu ấy. Dù bàn ăn rộng rãi, rõ ràng ngồi đối diện sẽ thoải mái hơn, lại thích ngồi bên cạnh Trâu Miểu. Không hiểu sao điều đó lại trở thành thói quen.

Giống như khi buồn bực, luôn muốn ôm Trâu Miểu . Không có lý do cụ thể, điều đó đã khắc sâu thành bản năng từ bao giờ.

Âu Dương Hạo lại thở dài. Anh cảm thấy mình chưa từng rời xa Trâu Miểu, không rõ từ lúc nào sự gắn bó ấy lại trở thành điều không thể thiếu trong cuộc sống của .

“Thôi, mau nghĩ kỹ lại lời của La Gia Chú đi. Trước hết phải tìm Trâu Miểu về, đừng mải suy nghĩ mấy thứ xa vời nữa.”

La Gia Chú rằng cần nhận ra cậu ấy và họ khác nhau ở điểm nào. Nhưng cậu ấy khác ở chỗ nào cơ chứ?

Âu Dương Hạo lặng lẽ tự hỏi, cố gắng tìm câu trả lời.

Mọi người đều chỉ mới tốt nghiệp vài năm, tay chân và tư duy đều lành lặn, là những thanh niên trẻ trung, khỏe mạnh. Họ cùng học một ngành tài chính, cùng bước vào môi trường việc. Dù La Gia Chú cao hơn hẳn và rất dễ ý, điều đó cũng không thể là lý do chính liên quan đến chuyện này, đúng không?

Âu Dương Hạo tuy không cao bằng La Gia Chú, ngoại hình của cũng không tệ chút nào. Đây không phải tự luyến, mà là những phản hồi từ người khác. Họ thường khen có khuôn mặt ưa , lông mày rậm, đôi mắt sáng và sống mũi cao như cầu trượt. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đến một nơi mới, luôn nhiều người để ý.

Anh còn rất thích tập thể hình, nên vóc dáng hiện tại của thực sự ấn tượng: vai rộng, eo thon, chân dài, cơ bắp rõ ràng như nhân vật trong truyện tranh, vừa nam tính vừa đẹp trai. Mỗi lần đăng ảnh lên mạng xã hội, có không ít người thả tim và khen ngợi. Âu Dương Hạo cảm thấy rất tự hào về điều đó.

Nếu không nhờ ngoại hình này, với bản tính không vào đề thẳng thắn của mình, chắc chắn không có cơ hội trải qua ba mối thời sinh viên. Những mối ấy đều kết thúc vì các nhận ra rằng, ngoài vẻ ngoài thu hút, thực sự chẳng có gì nổi bật – tính cách gỗ mục, không thể "đẽo gọt" .

Còn về chiều cao, không hề thấp hơn La Gia Chú nhiều. Chiều cao thật của là 1m87, thuộc dạng đáng ngưỡng mộ. Ngoại hình của , dù không kinh diễm như trai La Gia Chú, cũng coi là rất đẹp trai.

Việc tự hào về ngoại hình là một trong những sở trường lớn nhất của Âu Dương Hạo.

Nhưng phải thừa nhận, La Gia Chú đúng là chăm chỉ và cố gắng hơn rất nhiều. Dù sao, có một người đời muốn theo đuổi âm nhạc không phải là điều dễ dàng, và La Gia Chú cùng trai đúng là rất hạnh phúc. Chuyện đó cũng hợp lý thôi. Nhưng rõ ràng, đây không phải lý do khiến Trâu Miểu giận dữ. Trâu Miểu chưa bao giờ lấy La Gia Chú ra để so sánh hay mắng . Điều đó không phù hợp với tính cách của cậu ấy.

Sau khi loại bỏ mọi suy đoán không hợp lý, Âu Dương Hạo bắt đầu vò đầu bứt tóc, cảm thấy vô cùng rối rắm.

“Chà… Vậy còn có thể là gì đây?”

Anh ngẩng đầu góc trần nhà, nơi có một mạng nhện không biết xuất hiện từ lúc nào, rồi lâm vào suy nghĩ sâu xa hơn.

Thực ra, không phải không nghĩ ra điểm khác biệt giữa La Gia Chú và nhóm của họ. Anh không ngốc. Là cùng phòng suốt bốn năm đại học, có một điều rõ ràng đến mức không cần suy nghĩ cũng biết: La Gia Chú thích đam mỹ, và trai cậu ấy là một người đàn ông. Đúng , La Gia Chú là người đồng tính. Đây là điều khác biệt lớn nhất giữa cậu ấy và những người khác trong ký túc xá.

Tuy nhiên, Âu Dương Hạo cảm thấy điều này chẳng liên quan gì đến mâu thuẫn giữa và Trâu Miểu. Hai người cãi nhau thì gì có dính dáng gì đến chuyện "đồng tính" chứ? Nghĩ đến đây, lập tức gạt bỏ khả năng này.

“Không phải đâu, chắc chắn không phải vấn đề đó…”

Không tìm ra câu trả lời, Âu Dương Hạo ngửa đầu than thở: “Trâu Miểu à, cho tôi biết đi, cậu giận vì điều gì? Là bí mật gì ? Tôi sẽ sửa mà, tôi hứa sẽ không cậu tức giận nữa… Được không? Sẽ sửa mà…”

Cảm giác như đang thực hiện một nghi thức cầu nguyện.

Đột nhiên, thần sắc Âu Dương Hạo thay đổi. Anh bật dậy khỏi ghế, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Khoan đã…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...