Sổ Tay Thức Tỉnh [...] – Chương 3

Editor: Trang Thảo.

Từ Độ: “Không.”

“Có chuyện gì?”

Thấy Từ Độ trả lời nhanh, Âu Dương Hạo đi thẳng vào vấn đề: “Tôi với Trâu Miểu cãi nhau. Anh ơn giúp tôi nhắn với cậu ấy rằng tôi biết sai rồi, hỏi xem cậu ấy đang ở đâu không?”

Từ Độ: “Sao cậu không tự ?”

Âu Dương Hạo biết Từ Độ là chung duy nhất của cả hai, hiểu rõ cách họ đối xử với nhau, nên mới hỏi như .

Anh thở dài, trả lời: “Lần này không giống trước, cậu ấy chặn hết mọi liên lạc của tôi rồi.”

“Dù tôi có thử thế nào cũng không liên lạc .”

Nói xong, còn gửi kèm một sticker hình chó tội nghiệp.

Từ Độ không trả lời ngay. Đúng lúc đó, xe công nghệ mà Âu Dương Hạo đặt đến. Anh cất điện thoại, kéo đôi chân vẫn còn đau nhức bước lên xe, mở cửa ghế sau rồi ngồi vào. Sau khi xác nhận điểm đến với tài xế, điện thoại của rung lên. Anh cúi , thấy tin nhắn từ Từ Độ.

Từ Độ gửi một ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại của mình với Trâu Miểu.

Từ Độ: “Trâu Miểu.”

“A Hạo nhờ tôi liên lạc với cậu.”

“Cậu ấy biết sai rồi.”

“Còn nhờ tôi hỏi cậu đang ở đâu.”

Trâu Miểu trả lời: “Bảo ta biến đi! Đồ lòng lang dạ sói.”

“Từ nay về sau đừng nhắc đến ta với tôi nữa.”

“Từ Độ, cũng đừng giúp ta truyền lời. Chúng ta là tốt, không cần vì ta mà xích mích.”

Đối thoại không dài, khi Âu Dương Hạo đọc xong, suýt chút nữa hai mắt tối sầm, suýt ngất. Trâu Miểu không chịu nhận lời xin lỗi của đã là một chuyện, còn chuyện khác — trời ạ! Từ Độ, cái người mà nghĩ là “ em chí cốt,” lúc nguy cấp như này lại không giúp lấy một lời cầu !

Có lẽ vì Từ Độ đã chứng kiến hai người họ cãi vã quá nhiều lần nên không ngờ lần này nghiêm trọng như . Hiếm khi, Từ Độ hỏi nguyên nhân: "Tôi hình như chẳng giúp gì.”

"Cậu đã gì? Tại sao Trâu Miểu lại giận như thế?”

Từ Độ rõ ràng biết, tuy Trâu Miểu thường lời nặng nề, khả năng chịu đựng Âu Dương Hạo của cậu ấy là rất lớn.

Âu Dương Hạo cảm thán một hồi, thầm mừng rằng Từ Độ cuối cùng vẫn còn chút nhân tính, biết quan tâm bè. Cảm trước sự quan tâm này, kể toàn bộ những gì vừa xảy ra, từ chuyện bị Trâu Miểu mắng, vào bệnh viện, đến chuyện Trâu Miểu chuyển tiền cho .

Nhưng rõ ràng đầu óc như bị va đập đến mụ mị, quên mất rằng chính mình trong câu chuyện là “người bị .” Sau khi kể xong, vẫn không nhịn mà hỏi Từ Độ: “Anh Độ, xem lần này Trâu Miểu giận như thế là vì cái gì? Có phải tôi quá đáng lắm không?”

Từ Độ đáp ngắn gọn: “Phải.”

Lời ít ý nhiều, không chút nể nang.

Âu Dương Hạo vừa thấy tin nhắn, cảm giác tội lỗi dâng lên. Từ Độ từ trước đến nay luôn có cái sắc bén, lại rất hiểu mối quan hệ của và Trâu Miểu. Một câu xác nhận thẳng thắn của Từ Độ khiến Âu Dương Hạo chột dạ, khóe miệng xịu xuống, vừa ngại ngùng vừa áy náy. Anh hít mũi, gửi liên tiếp vài sticker mặt khóc.

“(Sticker khóc)”

"Tôi biết tôi sai rồi, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu ấy.”

"Tôi không muốn cậu ấy thật sự giận tôi đâu.”

“Nhưng cậu ấy không chịu nghe, tôi phải sao bây giờ?”

“(Sticker khóc khóc)”

Vừa nhắn, Âu Dương Hạo vừa nghĩ, thà bị Trâu Miểu mắng thêm một trận còn hơn. Anh thật sự không thể thiếu Trâu Miểu.

Không ngờ Từ Độ sau đó lại im lặng một lát, rồi nhắn.

“Chuyện này tôi khó mà .”

“Cậu đừng gì thêm đã.”

“Đi hỏi Gia Chú thử xem.”

Âu Dương Hạo ngạc nhiên, chua xót nghẹn nơi cổ họng.

“Gia Chú? Tại sao phải hỏi cậu ấy?”

La Gia Chú là cùng phòng hồi đại học, quan hệ giữa họ cũng không tệ, Âu Dương Hạo thường tâm sự với Trâu Miểu hoặc Từ Độ hơn là với La Gia Chú.

Từ Độ nhắn tiếp: “Tôi nghĩ Gia Chú có thể biết cách giải quyết huống này.”

Âu Dương Hạo ngạc nhiên: “Hả? Thật sao?”

“Nhưng đã muộn thế này rồi, cậu ấy chắc ngủ rồi?”

La Gia Chú trong ấn tượng luôn ngủ rất sớm.

Từ Độ : “Không đâu.”

“Cậu ấy vừa đăng trạng thái đi ăn khuya cùng trai.”

Thế thì .

Âu Dương Hạo không hiểu tại sao Từ Độ lại bảo đi tìm La Gia Chú, vì Từ Độ suy nghĩ sâu xa hơn, phán đoán cũng chuẩn xác hơn , nên Âu Dương Hạo không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Được.”

“(khóc)”

Sau đó, lập tức tìm đến cửa sổ chat của La Gia Chú: “Gia Chú...”

Vừa nhắn xong, xe đã đến nơi. Âu Dương Hạo vội vàng xuống xe.

Tiền xe tự trừ vào tài khoản, 30 đồng. Đắt thật. Anh thở dài, cảm thấy ví tiền mình ngày càng mỏng đi.

Trở về căn phòng nhỏ một mình, Âu Dương Hạo ngồi xuống ghế sofa, duỗi chân đau ra cho thoải mái. Anh lấy điện thoại, thấy tin nhắn từ La Gia Chú: “Ơ, A Hạo?”

“Có chuyện gì mà tự dưng nhắn tin thế?”

“Cậu hiếm khi nhắn cho tôi vào giờ này.”

Âu Dương Hạo biết La Gia Chú chỉ ngạc nhiên, không có ý gì khác. Anh đáp: “Xin lỗi, Gia Chú. Làm phiền cậu muộn thế này.”

“Chuyện là... tôi vừa cãi nhau với Trâu Miểu. Cậu ấy không thèm để ý tôi nữa. Điện thoại, mạng xã hội đều chặn hết, ngay cả nhờ người khác giúp cũng không .”

Anh còn chưa kể xong, La Gia Chú đã phản ứng: “?????”

“Trời ơi, có chuyện gì ?”

Phản ứng của La Gia Chú không khác gì Từ Độ. Dù sao, La Gia Chú cũng thường xuyên chứng kiến hai người họ ở cùng nhau. Anh không kiêng dè, kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, còn Từ Độ gợi ý nên tìm đến .

Nói xong, Âu Dương Hạo trông cực kỳ đáng thương: “Tôi muốn xin lỗi cậu ấy, muốn lành với cậu ấy, Gia Chú.”

“Tôi biết mình sai rồi, thật sự không biết phải sao...”

Còn chưa kịp gửi sticker, Âu Dương Hạo đã cảm thấy chua xót. Kể từ lúc lên xe đến giờ, khóe môi chưa từng mỉm . Cảm giác này còn tệ hơn cả thất , vì dù thất , vẫn còn Trâu Miểu bên cạnh. Còn giờ đây, không có Trâu Miểu, chẳng còn gì.

Một lúc sau, La Gia Chú gửi lại: “Nói thật, A Hạo, tôi rất muốn giúp cậu. Nhưng chuyện này khó lắm.”

“Làm lành thì không phải không có cách, nghe không khả thi lắm. Nếu bây giờ cậu gặp khó khăn về tài chính, tôi có thể giúp chuyển lời cho cậu ấy.”

Nhìn tin nhắn, Âu Dương Hạo thấy trước mắt như tối sầm. Sao ngay cả La Gia Chú cũng bảo khó ? Rõ ràng hắn có cách mà!

Âu Dương Hạo vội nhắn: “Đừng , Gia Chú! Cậu giúp tôi đi, cho tôi cách với. Tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật nhiều.”

“Cách gì cũng , miễn là tôi và cậu ấy lành .”

“(Sticker: Khóc lớn)”

Bất cứ cách nào cũng . Anh chỉ muốn Trâu Miểu quay lại. Vì một chút mâu thuẫn mà mất đi Trâu Miểu thì thật không đáng.

La Gia Chú đáp: “A Hạo, cậu thật sự muốn lành với Trâu Miểu đến sao?”

“Cậu...”

“Bạn bè của cậu vẫn còn nhiều mà.”

Âu Dương Hạo nghe mà lạnh cả lòng. Bạn bè thì nhiều, Trâu Miểu không giống bất kỳ ai. Thấy La Gia Chú có vẻ ám chỉ nên từ bỏ, hoảng hốt nhắn lại:"Tôi muốn chứ!"

“(Khóc lớn)”

“Trâu Miểu không giống người khác. Tôi không thể để cậu ấy rời đi.”

La Gia Chú im lặng một lúc. Rồi đột nhiên, hắn hỏi: “A Hạo...”

“Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao Trâu Miểu lại khác với những người khác? Tại sao cậu lại muốn lành với cậu ấy đến chưa?”

Hả?

Âu Dương Hạo tin nhắn, dừng lại một chút.

Đây là câu hỏi gì? Nó liên quan gì đến việc cầu hòa sao?

Tại sao cậu lại muốn lành với Trâu Miểu đến ?

Câu hỏi này…

Nó khiến Âu Dương Hạo lúng túng. Dường như chưa từng tự hỏi cụ thể lý do.

Trâu Miểu là em tốt của , đối xử với tốt đến mức có thể sánh ngang với cha mẹ tái sinh. Đây chắc chắn là lý do chính khiến Trâu Miểu khác với những người khác. Nhưng nghĩ lại, đã bị Trâu Miểu đánh đến mức cái mũi gãy, chân bầm tím to một mảng. Nếu là người khác , chắc chắn đã kiện ra tòa, hoặc ít nhất cũng đòi cho rõ ràng. Thế , mỗi lần thấy Trâu Miểu khóc, lại quên hết mọi thứ.

Khi Trâu Miểu khóc, cảm giác như có một thứ gì đó vô hình đang khoét sâu vào trái tim mình, khiến không thể suy nghĩ gì khác - bao gồm cả việc đã bị thương. Hiện tại, chỉ muốn Trâu Miểu quay lại, không muốn để cậu ấy rời đi.

Có gì đó thật kỳ lạ. Trâu Miểu đúng là khác với mọi người. Cậu ấy đánh , lại không giận hay thù hận.

Tại sao lại như ?

Âu Dương Hạo bối rối. Lúc này, như đang chìm trong một cảm giác lạc lối chưa từng có.

Anh nhận ra trong thâm tâm mình có một thứ gì đó... phức tạp và sâu xa hơn. Thứ ấy cảm thấy đau lòng, thôi thúc phải tìm Trâu Miểu bằng mọi giá. Dường như nếu mất đi Trâu Miểu, sẽ bất an, lo lắng.

Thứ ấy là gì? Là gì khiến sợ hãi khi nghĩ đến việc mất đi Trâu Miểu?

Âu Dương Hạo cố gắng thúc ép bản thân suy nghĩ. Anh tự hỏi, Trâu Miểu rốt cuộc khác ở chỗ nào? Lý do khiến nhất định phải lành với Trâu Miểu chắc chắn liên quan đến thứ cảm giác mơ hồ ấy. Nhưng dù cố gắng thế nào, vẫn không tìm ra câu trả lời cụ thể. Cảm giác bất an và trống trải chỉ thêm khó chịu, khiến càng muốn dựa vào Trâu Miểu — giống như mọi khi, tựa đầu vào lưng cậu ấy, gác cằm lên vai cậu ấy, để cả cơ thể nương tựa vào Trâu Miểu.

Anh muốn... Anh rất muốn…

Trâu Miểu khác với . Cậu ấy là một người sạch sẽ, gọn gàng — vì mới không chịu sự bừa bộn của . Trâu Miểu sống ngăn nắp, trên người luôn có mùi hương dễ chịu. Nghĩ đến đó, Âu Dương Hạo cảm thấy như mùi hương ấy đang quanh quẩn trong tâm trí mình, càng thêm bứt rứt. Nhưng dù thế nào, cũng không thể tìm ra từ ngữ chính xác để trả lời câu hỏi của La Gia Chú. Anh chỉ có thể thốt lên điều mình khát khao nhất lúc này: “Tôi cảm thấy...”

“Tôi không biết, tôi thấy khó chịu lắm.”

“Tôi cảm thấy...”

“Tôi chỉ muốn Trâu Miểu.”

“Tôi muốn cậu ấy lành với tôi...”

Anh sắp không chịu nổi nữa.

La Gia Chú im lặng hồi lâu rồi nhắn lại: “Được rồi.”

“Nếu cậu thật sự muốn hàn gắn, tôi sẽ cậu nên gì.”

“Thật ra chẳng có cách gì phức tạp cả. Cứ tiếp tục liên lạc, tìm mọi cách để gặp cậu ấy. Khi gặp rồi, xin lỗi cậu ấy, rõ mọi chuyện. Quan trọng nhất là thái độ, nhất định phải đủ chân thành.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...