Chương 22: Cốt truyện này chạy lệch ( 14 ) ( tiếp theo )
Tề Lỗi nắm lấy tay , véo nhẹ một cái: “Anh sẽ nhà đang mở một sân trượt patin và cần tới đó giúp đỡ."
"Giúp đỡ cả ngày lẫn đêm sao?" Đôi mắt của Diêu Thiên Thiên trừng lớn, đánh giá quá thấp chỉ số IQ của cha mẹ Tề rồi đó!
"Ừ." Tề Lỗi mỉm : "Dưới sân trượt patin có một quán net, đã chơi ở đó rất vui."
Diêu Thiên Thiên đỡ trán: "Anh sẽ bị đánh chết đó."
"Không sao." Tề Lỗi véo véo mặt , : "Anh cũng không sợ chuyện đó, chỉ sợ cha mẹ sẽ theo dõi , không cho ra ngoài vào ban đêm nữa. Anh không yên tâm khi để Lưu Dương ở nhà một mình. Anh còn định không về nhà cơ, nếu cứ không về nhà suốt như thế, có lẽ mẹ sẽ đi báo cảnh sát."
Diêu Thiên Thiên đánh một cái vào cái tay đang véo mặt mình, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi mới : "Không thì là do em bị người ta cướp đồ, em lại không dám với mẹ nên đã giúp em tìm lại món đồ mà em mất. Bác Tề nghe sẽ không đánh đâu, có lẽ bác còn khen nữa ấy."
Tề Lỗi thấy không véo mặt, bèn dùng tay vụng trộm chạm vào eo thịt của , vừa véo vừa : "Dì Vương sẽ không tha cho em đâu."
Diêu Thiên Thiên tức giận túm lấy tay cậu: "Đừng véo nữa, rất nhột! Anh cảm thấy véo như vui lắm hả?"
Tâm trạng của Tề Lỗi đã tốt hơn nhiều, cậu thừa dịp Diêu Thiên Thiên không ý, nhằm vào phần thịt nhiều nhất ở mông , nhéo mạnh một cái rồi nhếch mép , : "Cô bé xinh đẹp như hoa, theo đại gia đi, đảm bảo sẽ cho em ăn sung mặc sướng!"
Diêu Thiên Thiên ôm mông trừng mắt cậu, hình như dạo này mình dễ dãi quá rồi hay sao ấy... Đều phản hết rồi! Cô không gì mà đi thẳng ra khỏi phòng ngủ. Tề Lỗi thấy bé heo mập xụ mặt, trong lòng không khỏi có chút e ngại. Điều mà cậu quan tâm cũng không phải là Diêu Thiên Thiên sẽ gì tiếp theo, mà chủ yếu là không nỡ chọc tức giận.
Tề Lỗi chạy theo phía sau , miệng không ngừng giải thích: "Anh... Anh chỉ nghĩ rằng thịt trên người em khá mềm và chơi rất vui. Với cả thịt ở chỗ đó dày nhất, muốn véo nó từ lâu rồi..."
Lời còn chưa xong thì đã thấy Diêu Thiên Thiên quay đầu lại, vẻ mặt của vô cùng đáng sợ cầm chổi lau nhà trong tay. Chổi lau nhà lập tức nhắm vào ngay giữa hai chân của Tề Lỗi.
"Em cũng cảm thấy “mọc” thêm một thứ gì đó rất không cân bằng từ lâu rồi. Hay bây giờ em giúp “đánh rụng” nó đi nhé?" Diêu Thiên Thiên đen mặt , đồng thời giơ chổi lau nhà lên, định triển khai chiêu thức “đả cẩu bổng*”.
*Đả cẩu bổng ( Tuyệt kỹ của Cái Bang trong tiểu thuyết của Kim Dung ): Dịch “Gậy đánh chó”, một chiêu thức sinh ra từ nỗi sợ chó.
Tề Lỗi không dám chống trả, chỉ có thể bảo vệ “của quý” ngồi xổm xuống, liên tục trúng mấy chiêu “đả cẩu bổng”.
Sau khi đánh khoảng năm phút, Diêu Thiên Thiên mệt đến thở hổn hển, thả chổi lau nhà xuống, ra sức thở mạnh. Tề Lỗi như không có chuyện gì đứng lên đi tới trước mặt , : "Em mệt không? Nghỉ một lát đi rồi đánh tiếp."
Diêu Thiên Thiên:...
Rất muốn hủy diệt thế giới này, phải sao đây?!
...
Tối hôm ấy, Diêu Thiên Thiên cầm miếng ngọc Tì Hưu mà Vương Nhị Nha tặng vào sinh nhật tám tuổi của , đi cùng Tề Lỗi về nhà cậu.
Con trai mười ngày không về nhà đã đạt đến giới hạn của Lưu Minh Yến. Bà tự nhủ rằng nếu đến đúng tám giờ mà tên nhãi kia còn chưa chịu về thì bà sẽ đi báo cảnh sát!
Tề Lỗi không hổ danh là người hiểu mẹ mình nhất. Cậu vừa bước vào cửa, Lưu Minh Yên ngồi trong phòng khách thấy con trai mình về, còn chưa một câu nào đã ném đôi dép lê đang đi ở chân về phía Tề Lỗi.
Tề Lỗi không trốn, dép lê lại chính xác nện vào đầu Diêu Thiên Thiên.
Diêu Thiên Thiên:...
Lưu Minh Yến:...
Tề Lỗi:...
Tề Miểu thấy đầu tiên, ấy vội vàng cầm theo khăn tay chạy tới gần Diêu Thiên Thiên, lau đi bụi bẩn ở trên đầu .
Tuy rằng dép lê mềm mại ném vào người sẽ không đau, Tề Lỗi vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Lưu Minh Yến nhanh chóng lao tới, tỉ mỉ quan sát cẩn thận xem Diêu Thiên Thiên có bị thương ở đâu hay không. Bà lên xuống, trái phải, sau khi xác định không sao thì mới Tề Lỗi rồi hét lên: "Đều tại con hết, con đã không về nhà thì thôi, còn em phải chịu trận thay con đó!"
Tề Lỗi:...
Diêu Thiên Thiên: Đầu năm nay người lớn đều như sao (⊙_⊙)?
Lưu Minh Yến cảm thấy mắng như vẫn chưa đủ để khiến bản thân hết giận. Bà lấy một đôi giày cao gót cao mười centimet từ tủ giày ra, giơ gót giày lên chuẩn bị đập về phía Tề Lỗi. Diêu Thiên Thiên nhanh chóng chạy theo Tề Miểu cách Tề Lỗi khoảng ba mét. Nếu bị gót giày này đập trúng, dù không chết thì cũng sẽ bị thương, vẫn nên đứng xa một chút thì tốt hơn.
Tề Lỗi trừng mắt hai chị em không có nghĩa kia, sau đó nhắm mắt lại chờ “bà già” nhà mình mềm lòng. Gót giày còn chưa chạm đến đầu đã nghe thấy một tiếng lạch cạch trước cửa phòng bếp, sau đó một tiếng hét to truyền đến: "Em nghỉ đi, để !"
Và rồi cha Tề lao ra với một con dao phay!
Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên, Tề Miểu:...
Cuối cùng vẫn là Lưu Minh Yến có kinh nghiệm phong phú ( kinh nghiệm đối phó với cha Tề ), thấy ông chồng nhà mình cầm “bát cơm” của cả nhà lao tới, đôi giày cao gót lập tức thay đổi phương hướng, gót giày gõ vào trán của cha Tề.
"Ông biết xương của con trai ông rất cứng không hả?! Nếu ông lấy “bát cơm” ra chém nó, nhỡ “bát cơm” hỏng rồi thì sau này ông quay lại nghề cũ thế nào? Ông mất trí rồi à?" Lưu Minh Yến chỉ vào đầu cha Tề, không ngừng lên tiếng mắng chửi.
Diêu Thiên Thiên: Con đẻ của mẹ còn không bằng một con dao phay hả?
Cha Tề thụ giáo, yên lặng cầm dao phay để lại vào trong bếp, sau đó cầm cây chổi lau nhà ra.
Đầu năm nay quả thực rất phổ biến chổi lau nhà. Tề Lỗi liếc mắt Diêu Thiên Thiên, tủm tà tủm tỉm.
Phải rằng, nhờ có sự tục tằng nam tính của cha Tề và nhan sắc xinh đẹp phúc hậu của Lưu Minh Yến nên Tề Lỗi mới có bộ dáng đẹp trai như bây giờ. Lưu Minh Yến đẻ rất khéo, ba đứa con nhà họ Tề đều thừa hưởng hết tất cả các ưu điểm của cha mẹ. Tề Sâm giống mẹ nhất, đẹp trai điềm tĩnh; Tề Lỗi lại giống cha nhất, đẹp trai, nam tính, tràn ngập sức sống; Tề Miểu cũng giống cha nhan sắc của ấy lại còn đẹp hơn cả Lưu Minh Yến. Không biết có phải do tổ tiên nhà họ Tề toàn sinh ra trai xinh đẹp không nữa.
Kiếp trước, Diêu Thiên Thiên luôn mờ nhạt trong biển người, ngoài xem trên TV ra thì chưa từng tiếp với trai đẹp bao giờ. Nhìn cậu bé đẹp trai với hàm răng trắng bóc đang mỉm nghịch ngợm với mình, mặt Diêu Thiên Thiên không khỏi đỏ rực lên.
Mắt thấy cây chổi lau nhà có lực sát thương gấp mấy trăm lần Diêu Thiên Thiên của cha Tề đang chuẩn bị lao tới, bé mập lấy tốc độ “sét đánh không kịp bưng tai” đứng chắn trước mặt Tề Lỗi, to: "Bác Tề, người sai không phải Lỗi, người sai là cháu, bác muốn đánh thì đánh cháu đi!"
Tác giả có lời muốn : Chương thứ hai, buổi tối sẽ có thêm một chương nữa.
Vương Nhị Nha sẽ có một người “môn” “đăng” “hộ” “đối” với mình. Dám hỏng quan điểm là đang tát vào mặt tác giả!
Bạn thấy sao?