Sổ Tay Phá Huỷ [...] – Chương 19

  
Chương 13: Cốt truyện này chạy lệch ( 5 )
 
Cuối cùng, Nam Cung Tiêu Minh vẫn không thể mang theo thú cưng ( Diêu Thiên Thiên ) về nhà. Anh ta phải về để đối mặt với một đống chất vấn từ phía ông già, tuy rằng lí do thoái thác đã chuẩn bị tốt, tính ông già rất đa nghi, chắc chắn sẽ phải “dỗ dành” một phen. Nếu không, âm mưu muốn ra nước ngoài sau này của Nam Cung Tiêu Minh sẽ rất khó có thể thực hiện . Mà Diêu Thiên Thiên cũng phải theo Diêu Đại Vĩ về nhà, dù sao nhà bọn họ cũng không ở tỉnh S, tất nhiên là phải rời đi rồi.
 

Sau khi hỗ trợ cảnh sát điều tra xong, Diêu Thiên Thiên trở về nhà với hàm răng “lọt gió” của mình. Một tiết nhỏ đã xảy ra trong giai đoạn này, đó chính là trước khi nhà bọn họ rời đi, Thượng Quan Lẫm đã từng ôm chặt lấy Diêu Doanh Tâm không chịu buông tay. Trong cốt truyện gốc, Thượng Quan Lẫm là một kẻ giỏi nhẫn nhịn nên rất may ta vẫn chưa kêu lên “Đây là con dâu nuôi từ bé của tôi". Ngay cả Diêu Đại Vĩ cũng chỉ nghĩ rằng, đứa bé này đã trải qua vụ bắt cóc nên khuyết thiếu cảm giác an toàn. Mà Diêu Doanh Tâm lại là người duy nhất cậu ta quen, tất nhiên sẽ không muốn rời xa bé.
 
Mặc dù vẻ mặt của Diêu Đại Vĩ tối sầm trong chốc lát, niềm vui khi tìm lại con cưng và sự cảm thông dành cho cậu bé đã khiến ông ta không còn sự thù địch với đứa trẻ đã tiếp quá gần với con mình như .
 
Mặc cho Thượng Quan Lẫm có chết cũng không chịu buông tay thì người nhà họ Diêu vẫn phải về nhà. Trước khi đi, Diêu Thiên Thiên từng quay đầu lại thì thấy tay của thiếu niên Thượng Quan Lẫm nắm chặt, ta chằm chằm dõi theo bóng dáng của Diêu Doanh Tâm… Cô không thể không thở dài một tiếng, nguời “sa ngã” thứ nhất đã xuất hiện.
 
Đối với Diêu Thiên Thiên, chuyến đi đến tỉnh S này có những thuận lợi và thiệt như sau:
 
Thuận lợi đầu tiên là ngăn cản Diêu Doanh Tâm gặp em nhà Mộ Dung và Nam Cung Tiêu Phong.Thứ hai, thành công cản trở kế hoạch rời nhà trốn đi của Nam Cung Tiêu Minh và tìm một đối thủ mạnh mẽ, rất lòng ông già cho Nam Cung Tiêu Phong. Và cuối cùng, thuận lợi ôm chiếc “đùi vàng” Nam Cung Tiêu Minh.
 
Còn về phần thiệt còn việc nào khác ngoài việc bị rụng một chiếc răng sữa cơ chứ.
 

Đúng là mất nhiều hơn mà, lật bàn! Diêu Thiên Thiên phẫn nộ ôm răng. (Trong mắt , thay đổi ba sự kiện lớn trong cốt truyện còn không bằng việc mất một chiếc răng có thể mọc lại sao? (⊙_⊙)? )
 
Diêu Đại Vĩ và Vương Nhị Nha, mỗi người ôm một đứa con , theo sau là một nhóm lớn các vệ sĩ Trung Nam Hải và các đại ca côn đồ, bọn họ gần như chiếm hết toàn bộ khoang ghế máy bay. Diêu Thiên Thiên âm thầm thở dài, lúc này Diêu Đại Vĩ vẫn chưa đủ “tài đại khí thô” mà đã dùng đến hai chiếc máy bay chở trên trăm người. Phải biết rằng trong cốt truyện gốc, Diêu Đại Vĩ đã đưa con cưng bị lừa bán hơn mười năm về nhà bằng một chiếc chuyên cơ!

 
Tuy nhiên lần này thành công tìm Diêu Doanh Tâm về, không biết Diêu Đại Vĩ có còn cơ hội để trở thành một ông trung niên quyến rũ, oai phong như trong cốt truyện gốc hay không.
 
Mặc dù suốt quãng đường Vương Nhị Nha không một lời nào, bà vẫn ôm chặt Diêu Thiên Thiên như thể nắm lấy hy vọng duy nhất trên đời, sợ mình không ý thì lại đột nhiên biến mất . Diêu Thiên Thiên nhận thấy tâm trạng của bà không tốt nên cố nhịn xuống sự khó chịu khi ngồi trên máy bay, sát lại gần Vương Nhị Nha và cho bà một cái thơm đầy mùi sữa.
 
"Chụt." Cảm nhận một cái miệng nhỏ mũm mĩm đang dán lên mặt, Vương Nhị Nha ngay lập tức phục hồi lại tinh thần. Mắt thấy con lớn đang ở trước mặt với mình, bà cũng theo.
 
Khi thấy bà , Diêu Thiên Thiên cuối cùng cũng yên lòng.
 
"Ọe... Ọe..."
 
Cuối cùng bé mập say máy bay sau khi vừa mới bước xuống sân bay, liền bắt đầu nôn mửa. Nôn đến mức “thiên hôn địa ám*”, “nhật nguyệt vô quang*”. Sắc mặt của Vương Nhị Nha vừa mới tốt lên một chút, nháy mắt lại trở nên xanh mét.
 
*Thiên hôn địa ám: Trời đất tối sầm
 
*Nhật nguyệt vô quang: không rõ trăng sao
 
"Gọi xe cứu thương đi." Diêu Đại Vĩ liếc mắt Diêu Thiên Thiên một cái, đại phát từ bi .
 
Bận trăm việc mà Diêu Thiên Thiên vẫn Diêu Doanh Tâm với ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị. Tại sao một đứa bé nhỏ hơn lên máy bay lại không bị sao hết! Không phải con đường mà Diêu Doanh Tâm đi chính là khiến cho người ta thương tiếc sao? Cô còn nhớ rõ khi bốn nam chính và ta xảy ra tranh chấp thì ta ngay lập tức ngã bệnh. Giờ Diêu Doanh Tâm hẳn phải nôn thốc nôn tháo để thu hút sự ý của cha mình chứ? Tại sao chỉ có một mình dính chưởng? Không logic một tí nào cả!
 
Trong vòng 3 ngày, hai lần đi máy bay, hai lần truyền nước. Sau khi Diêu Thiên Thiên xuất viện, nhéo nhéo mặt mình một chút, khóc không ra nước mắt. Thật sự không gầy đi một chút nào luôn á? Lật bàn!
 
Trong khoảng thời gian Diêu Thiên Thiên truyền nước, Diêu Đại Vĩ đã ôm Diêu Doanh Tâm về nhà. Cô con nhỏ đã sợ hãi trong nhiều ngày, không nên ở lại bệnh viện quá lâu. Ông ta cũng muốn nhanh chóng ôm con về nhà để an ủi tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương của bé. Đối với chuyện này, Vương Nhị Nha cũng không gì thêm, bà ở lại bệnh viện một mình để chăm sóc cho Diêu Thiên Thiên.
 
Trong giấc mơ, Diêu Thiên Thiên loáng thoáng thấy có người bên tai mình: "Thiên Thiên đi cùng mẹ nhé, không? Chúng ta không cần ba ba nữa, không? Ba ba, ông ấy..."
 
Cánh tay lạnh lẽo vì truyền dịch bỗng ươn ướt bởi một thứ chất lỏng ấm áp. Diêu Thiên Thiên muốn gì, cơ thể lúc này đã quá mệt mỏi, thật sự không thể mở nổi mắt.
 
...
 
Vương Nhị Nha và Diêu Đại Vĩ đã ly hôn, không có cãi vã, cũng không có níu kéo, trái lại bọn họ đều vô cùng bình tĩnh.

 
Là Vương Nhị Nha chủ đề cập. 
 
Sau khi cả hai con ngủ thiếp đi, bà vô cùng bình thản hỏi Diêu Đại Vĩ.Trước kia bà với ông ta cãi nhau có nhắc đến chuyện ly hôn là lời trong lúc tức giận hay là thật sự có ý định này? Diêu Đại Vĩ suy ngẫm một lát, vô cùng thẳng thắn mình thực sự muốn ly hôn, khi kết hôn cũng đã nghĩ đến điều này rồi. Giữa hai người không có , suy nghĩ lúc đầu của bọn họ khi mới kết hôn chỉ là muốn cho gia đình này trở nên tốt hơn. Chẳng qua thứ trách nhiệm này đã biến mất sau khi Diêu Đại Vĩ ra tiền. Đến cuối cùng, bọn họ cũng không còn giữ lại một chút thân nào.
 
"Tôi sẽ tìm một luật sư để phân chia tài sản. Bất sản và tài sản sẽ chia đều. Hai đứa trẻ, mỗi người một đứa, Tâm Tâm theo tôi." Thái độ của Diêu Đại Vĩ đối với Vương Nhị Nha đã tính là không tồi, cũng không ăn bớt ăn xén cái gì. Trên thực tế, ông ta là một người hào phóng và trọng trọng nghĩa, nếu không ông ta cũng sẽ không cố chấp với nữ chính như . Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến những cuộc cãi vã không có hồi kết giữa hai người cũng là vì ông ta không bà, cũng không Diêu Thiên Thiên.
 
Vương Nhị Nha hoàn toàn đồng ý với những điều kiện này. Bà thậm chí còn không đấu tranh giành quyền nuôi dưỡng Diêu Doanh Tâm. Vụ ly dị giữa hai người có thể là bình tĩnh nhất trong tất cả các cặp vợ chồng. Giữa bọn họ không hề xảy ra bất cứ tranh chấp gì dù là quyền nuôi con hay tài sản. 
 
Một tháng sau, Diêu Thiên Thiên và Vương Nhị Nha chuyển đến thành phố B - chính là thủ đô của Trung Quốc. Diêu Đại Vĩ và Diêu Doanh Tâm không chuyển đi mà vẫn ở lại nhà cũ.
 
Nhưng Diêu Thiên Thiên biết rõ, đây không phải là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau. Mười mấy năm sau, việc kinh doanh của Diêu Đại Vĩ ngày càng lớn mạnh, sau đó ông ta cũng sẽ chuyển đến thành phố B. Cô cứ nghĩ rằng, nếu tìm Diêu Doanh Tâm về thì sẽ khiến Diêu Đại Vĩ cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có. Lại không ngờ sau khi trải qua vô số khó khăn gian khổ trong việc tìm kiếm Diêu Doanh Tâm, ông ta lại càng có thêm quyết tâm muốn trở thành một nhà lãnh đạo, muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ con cưng của mình.
 
Nhưng ít nhất họ đã ly hôn, tuy rằng Vương Nhị Nha không có chồng, bà có tiền và một cơ thể khỏe mạnh. Bà sẽ không chết vì buồn bực không vui khi để lạc mất đứa con út và sống trong sự thờ ơ lạnh nhạt của chồng. Vương Nhị Nha sẽ có một cuộc sống mới.
 
Và nếu Diêu Thiên Thiên rời khỏi Diêu Đại Vĩ, có lẽ sẽ không phải trở thành vị hôn thê của Mộ Dung Nghiêm. Cô cũng sẽ không vì ghen tị với nữ chính mà ra mấy chuyện mất đi lý trí dẫn tới bi kịch sau này của mình.
 
Dĩ nhiên xét trên phương diện cố chấp của cốt truyện, Diêu Thiên Thiên vẫn vô cùng cảnh giác. Khoảng thời gian này tương đối an toàn và yên tĩnh, cũng phải chuẩn bị thật tốt một vài kỹ năng cho bản thân, tốt nhất vẫn nên học một số cách tự vệ, không thể để người khác bắt đi dễ dàng như mấy lần trước .
 
Dù rằng bây giờ Diêu Đại Vĩ chưa tính là người có tiền có quyền, tất cả tài sản của ông ta đều là những cổ phiếu tiềm năng. Lấy ví dụ như các công ty mà ông ta đang nắm giữ cổ phần. Hiện tại nó chỉ là một ngành công nghiệp trong khu vực, nó sẽ trở thành một doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế sau chục năm nữa. Mà quyền sử dụng cổ phần của Diêu Đại Vĩ đã chia một nửa cho Vương Nhị Nha. Ông ta cũng không chọn lựa cụ thể, cổ phần mà Vương Nhị Nha nắm đều là những xí nghiệp có xếp hạng tương đối cao trong tương lai. Trong một tương lai không xa nữa, Vương Nhị Nha cũng có thể trở thành một tỷ phú nhờ vào số cổ phần này.
 
Thật đáng tiếc khi hầu hết nội dung cốt truyện chỉ để mô tả nữ chính như thế nào, tốt bụng ra sao, lòng người đến mức nào, rồi sau đó là thế nào để gặp và bốn nam chính. Hầu như cốt truyện không đề cập chi tiết đến cách Diêu Đại Vĩ giàu, nếu không Diêu Thiên Thiên chắc chắn sẽ nghĩ cách khuyến khích Vương Nhị Nha cướp hết tất cả chỗ tốt, sau đó đắp nặn ra hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ trong thời đại mới.
 
Được rồi, ngay cả khi có thể cướp hết tất cả các chỗ tốt, cộng thêm Vương Nhị Nha cũng không thể sánh bằng Diêu Đại Vĩ khi có “bàn tay vàng” của nữ chính. Nói không chừng ông ta sẽ thực hiện một cuộc phản công, điều này sẽ khiến và Vương Nhị Nha quay trở lại thời điểm trước khi “giải phóng”. Thôi, vẫn nên lùi mà tiến chờ tỷ phú còn hơn. ( Đây cũng gọi là lùi mà tiến sao? Lật bàn! )
 
Cũng may sau khi ly hôn, Vương Nhị Nha đã trở nên kiên cường hơn rất nhiều. Có lẽ vì trước đây có chồng nên bà không phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần dựa hết vào chồng là . Nhưng hiện tại bà phải tự mình nuôi con , còn phải trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho con mình. Suy nghĩ này đã giúp Vương Nhị Nha trưởng thành một cách nhanh chóng.
 
Diêu Thiên Thiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn, không khóc hay ầm ĩ. Mỗi ngày đều đến nhà trẻ để ngủ (⊙﹏⊙b toát mồ hôi ). Khi tan tầm về nhà, sẽ giúp mẹ một số việc nhà trong khả năng của mình. Chẳng hạn như chân cho mẹ , đại loại bởi vì những việc nhà khác đã có người giúp việc theo giờ phụ trách. Một đứa trẻ ngoan ngoãn như thật sự khiến cho Vương Nhị Nha không phải lo lắng quá nhiều. Bà bắt đầu tới trường học bổ túc để có thêm kiến thức cho bản thân, để không rơi vào cảnh “miệng ăn núi lở”. Trong tương lai, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bà vẫn có khả năng nuôi sống mình và con.
 
Ngay sau khi bọn họ chuyển đến thành phố B không lâu, Nam Cung Tiêu Minh đã mò ra tin tức của gia đình Diêu Đại Vĩ ở đồn cảnh sát. Chỉ tiếc khi vừa tới đó thì lại nghe tin Diêu Đại Vĩ và Vương Nhị Nha đã ly dị, Diêu Thiên Thiên đi cùng mẹ. Hệ thống thông tin của Trung Quốc năm đó vẫn chưa hoàn thiện, giao thông cũng tương đối ngẫu nhiên. Miễn là không đi máy bay thì sẽ không cần đến giấy tờ chứng minh nhân dân. Diêu Thiên Thiên bị say máy bay, Vương Nhị Nha đương nhiên không muốn phải chịu khổ nên hai mẹ con đã đi tàu tốc hành tới thành phố B.
 
Kể từ đó việc tìm người sẽ càng trở nên khó khăn hơn, nhất là khi Nam Cung Tiêu Minh vẫn chưa nắm quyền quản lý gia tộc nhà Nam Cung, thông tin và tài nguyên trong tay quá ít. Anh ta đá những hòn đá dưới chân một cách chán nản. Khó khăn lắm mới khiến ông già buông lỏng cảnh giác, chạy ra tìm người, không nghĩ tới lại vồ hụt.
 
Diêu Thiên Thiên không có khả năng cho người khác mình ngay từ cái đầu tiên. Nam Cung Tiêu Minh cũng không phải là kẻ biến thái cuồng trẻ con, cũng không biến thái đến mức thích một đứa bé mập mạp( bốn nam chính cộng thêm cha nữ chính mới là biến thái trẻ con... ). Lý do ta tìm Diêu Thiên Thiên thứ nhất là bởi vì thấy rất thú vị. Thứ hai là tò mò lý do tại sao một bé bốn tuổi lại có cái sắc bén và thông minh đến . Tuy loại tò mò này không đủ để khiến ta tiếp tục cố chấp đi tìm bé béo, tìm không thấy vẫn là một việc khiến cho con người ta buồn bực.
 
"Cậu chủ nhỏ à, cậu nghe tôi này, không tìm người thì cậu tính sao đây?" Quách Tử Càn uể oải đi theo sau Nam Cung Tiêu Minh.

 
Quách Tử Càn là con trai nhà họ Quách. Ông già nhà họ Quách là một trợ thủ đắc lực của ông già nhà Nam Cung, thế nên từ nhỏ ta và Nam Cung Tiêu Minh đã lớn lên cùng nhau. Quách Tử Càn rất bội phục một người nhỏ tuổi hơn mình mà lại có năng lực giỏi hơn mình như cậu ta, cũng biết đi theo cậu ta nhất định có ngày “ăn sung mặc sướng”. Vì mấy năm nay dù là chuyện tốt hay chuyện xấu của Nam Cung Tiêu Minh, thì đều không hề thiếu phần của Quách Tử Càn.
 
"Rau trộn* đi." Cuối cùng Nam Cung Tiêu Minh cũng chịu buông tha hòn đá tội nghiệp, dừng chân lại : "Mấy ngày nay tôi cũng đã hiểu rõ, gia tộc Nam Cung mấy năm nay đều là cây to đón gió. Nếu cứ tiếp tục như thì sẽ rước lấy không ít kẻ thù, dễ dàng rơi vào khủng hoảng. Tôi dự định sẽ tiếp quản địa bàn của gia tộc Nam Cung, tương lai sẽ nghĩ cách thanh lọc nó."
 
*Rau trộn: ý không biết sao bây giờ, không biết phải gì.
 
Những ngày này, lão già nhà Nam Cung đã nhận thấy ý đồ muốn chạy trốn của Nam Cung Tiêu Minh, để giữ ta lại, ông đã cố gắng khiến cho ta hiểu hình hiện tại của gia tộc Nam Cung, chỉ cho Nam Cung Tiêu Minh thấy rõ nguy cơ ẩn sâu bên trong gia tộc.
 
"Dễ dàng sao? Rất nhiều người cũng đang chằm chằm vào miếng thịt này giống như chúng ta. Bọn họ sao có thể cho phép cậu dễ dàng nắm nó như chứ?" Quách Tử Càn nhịn không lên tiếng nhắc nhở.
 
"Nghĩ cách thôi." Nam Cung Tiêu Minh nhún vai: "Kiểu gì cũng sẽ có cách mà."
 
Sau khi hạ quyết tâm, ta ném bé béo ra sau đầu, quyết định quay về tỉnh S.
 
...
 
Năm năm sau, Diêu Thiên Thiên học lớp ba, cao 130cm, nặng 50kg, kiểu tóc vẫn là hai cái sừng nhỏ.
 
Ngày đó ôm bài tập của học toàn ban chạy tới văn phòng của giáo viên, thì bị một học sinh nam cao chừng 175cm túm lại. Người nọ sờ sờ hai cái sừng nhỏ của rồi hỏi: "Bé béo, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?"
 
Tác giả có lời muốn : Lên lớp ba là đã chín tuổi... Ặc, trước đó Tề Lỗi học lớp ba, tôi viết thành mấy tuổi nhỉ? Nếu viết thành mười tuổi... Ai phát hiện ra thì cho tôi nhé, tôi sẽ đi sửa... Cảm ơn Lạp Nha Tô và Nữ Vương mỗi hôm đã tặng một Tia Sét, có muốn ôm một cái không nè ╭(╯3╰)╮. Cuối cùng cũng viết đến ly hôn, năm năm trôi qua thật nhanh, Một bé bốn tuổi thật sự khiến người ta không có cách nào xuống tay! ( chín tuổi, có thể xuống tay sao (⊙_⊙)? )

  
 

  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...