Sổ Tay Da Của [...] – Chương 7

Bởi vì tôi biết không quá một tuần nữa, bà nội sẽ lại tìm người phụ nữ ưu tú hơn bước vào cuộc sống của bố.

Tiết Khải đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng đủ kiên nhẫn. Mỗi lần Ngụy Dao trở về, ông ta vẫn ở đó, khi bà ta rời đi cũng không phàn nàn, nhiều năm như , ông ta khiến Ngụy Dao thực sự tin rằng ông ta rất bà ta.

Ngụy Dao cứ như , không nỡ bên này, lại không buông bỏ bên kia, cứ dây dưa kéo dài cho đến khi tôi trưởng thành.

Bà ta sống trong tâm lý "núi này trông núi nọ cao" nhiều năm như , tinh thần đã bắt đầu không tốt.

Ở bên bố tôi, bà ta luôn lo sợ Tiết Khải sẽ bỏ đi, ở bên Tiết Khải, bà ta lại không cam lòng.

Đây chính là sự giày vò mà tôi dành cho bà ta, tôi muốn sự thành công mà bà ta sắp đạt sẽ mãi mãi treo lơ lửng trên cánh tay bà ta. Vừa để cho một cuộc sống khác biệt mong ước của bà ta từ từ bao lấy bà ta từ sau lưng.

Để bà ta nghĩ về điều này lại không buông bỏ điều kia, trong sự giằng xé vô hạn mà ngạt thở.

Bà ta đã tự lo cho bản thân không xong, nên từ lâu đã quên mất chuyện muốn gả tôi cho người con trai ưu tú của trai bà ta.

Quan trọng nhất là, bà ta vẫn chưa nhận ra, ở bên bố tôi, bà ta cũng chẳng còn như ý nữa.

14

Năm tôi 18 tuổi, Tiết Kỳ và tên ngốc kia đều đến tuổi cưới vợ.

Tên ngốc kia theo dõi tôi khi tôi học xong buổi tối tự học, bị Tiết Kỳ đánh vào bệnh viện.

Tôi không chịu buông tha, từ chối hòa giải, ầm ĩ chuyện này.

Khi bố và ông bà nội cùng Ngụy Dao đến, tên ngốc kia vẫn chằm chằm vào tôi và lẩm bẩm: "Vợ! Vợ! Cô tôi rồi, Từ Kiều Kiều là vợ tôi.

Cô tôi rồi, không cho ấy đi học nữa, sau 14 tuổi sẽ ngủ với tôi!"

Nhiều năm qua, hôn nhân của bố tôi không thuận lợi, bà nội đã sớm nhận ra lý do ở đâu nên luôn đề phòng những hành nhỏ của Ngụy Dao. Bây giờ, Ngụy Dao lại tính toán đến cả cháu của bà ta, những lời lẽ bẩn thỉu kia không nghi ngờ gì chính là sự sỉ nhục lớn đối với bà ta.

Bà nội vốn hung dữ đã tát liên tiếp bốn cái vào mặt Ngụy Dao, quyết tâm đưa cả nhà bà ta ra tòa.

Ngụy Dao không chịu nhận, dù sao tôi cũng không bị thương tích gì, tôi một mực khẳng định ta định cưỡng hiếp, còn có Tiết Kỳ chứng, tên ngốc kia càng năng lung tung, hắn ta không thể không ngồi tù, bất đắc dĩ nhà họ Ngụy đành phải bỏ tiền ra dàn xếp.

Tôi đưa ra một mức giá, con số này là mẹ tính ra trong sổ tay, tôi lại thêm vào.

Trong bảy năm này, không nhiều không ít, vừa đủ để bù đắp số tiền bà ta moi của bố tôi trong nhiều năm qua.

Nhà họ Ngụy coi trọng con trai hơn con , bố mẹ Ngụy Dao ép Ngụy Dao trả tiền, ngày nào cũng gổ, suýt chút nữa thì bức chết bà ta.

Cả tuổi thanh xuân tươi đẹp đổi lấy tiền tài, giờ gần như không còn một xu dính túi, thậm chí còn mắc nợ bên ngoài.

Quay lại tìm Tiết Khải, bà ta phát hiện ra đối phương đã không còn là chàng trai ngây thơ trong trí nhớ và tưởng tượng của bà ta nữa.

Tất cả niềm tin của bà ta đều sụp đổ, bà ta đã gần đến vực sâu. 

Lúc này, bà ta mới thực sự bị tôi kéo vào vũng bùn để hành hạ, bà ta sẽ phải đối mặt với từng đợt "lăn lộn đến chết" cho đến khi bị tôi xé xác thành từng mảnh nhỏ.

"Mẹ em không dạy em rằng phụ nữ phải cho phụ nữ một cơ hội sao?" Trong phòng bệnh, Tiết Kỳ vừa gọt táo cho tôi vừa hỏi.

Tôi nghịch cuốn sổ tay da của mẹ, : "Tội lỗi của mỗi người đều do chính họ phải chịu. Anh cái gì, cuối cùng sẽ mất thứ đó. Không ai là ngoại lệ. Hơn nữa, trai à - em không phải là phụ nữ, tôi là một con cá sấu."

"Ta là con cá sấu đầy máu, bò vào rừng sâu, tự tay đập tan những quả dẻ gai già nua và không biết thời thế."

Tôi lại ngân nga bài hát này, ánh mắt hướng về bà nội và bố.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...