Số Phận Trong Tiểu [...] – Chương 5

Tôi tít mắt, lại lạnh lùng phán một câu:

“Không đâu.”

Bình luận gào khóc ngay lập tức:

【CÁI GÌ?! TẠI SAO CHỨ?!】

【Tôi chờ suốt bấy lâu mà không thấy đám cưới của hai người, tôi sẽ khóc mất!】

【Xin hãy cho tôi thấy em bé của hai người! Chắc chắn sẽ đáng lắm!】

Nhưng người bị từ chối – Giang Ký Minh lại cực kỳ bình tĩnh.

“Năm nay không , không có nghĩa là năm sau cũng không .

“Năm sau tôi lại hỏi, nếu vẫn không thì năm sau nữa.

“Nếu vẫn không thì tôi tiếp tục hỏi vào năm sau nữa.”

Ánh mắt cậu ta kiên định.

“Tôi nhất định phải cưới cậu.”

23

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi thuận lợi tiếp quản tập đoàn Lâm Thị.

Bố tôi hàng ngày thúc giục tôi kết hôn.

“Nhà họ Cố bây giờ càng lúc càng phát triển.

“Con không thể cố gắng một chút mà rước Cố Thần về à?

“Nhà họ Giang cũng , dù là dân mới nổi, từ khi thằng nhóc Giang đó thành lập công ty y tế, nó đã trở thành tỷ phú của thành phố rồi.”

Ông ta liên lạc không với Lâm Uyển – người đang đi chu du thế giới.

Nên chỉ biết đến công ty tôi rối.

Tôi bận đến mức không buồn ngẩng đầu.

Ông ta đi tới đi lui trong văn phòng tôi, còn thở dài thườn thượt:

“Tuổi này rồi mà con còn không đương, không kết hôn, cha như ta thất bại quá.”

Tôi lạnh, buông một câu sắc bén:

“Ông chưa từng thành công, gì đến thất bại?”

Bố tôi đập bàn:

“Không biết phép tắc!

“Sao con lại chuyện với cha như ?”

Tôi búng tay, trợ lý lập tức bước vào, mời ông ta ra ngoài.

“Chủ tịch Lâm mời ông rời khỏi văn phòng.”

24

Vất vả lắm mới yên tĩnh, chưa bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi thấy đối tác kinh doanh của tôi – Giám đốc Giang của tập đoàn y tế Giang Thị.

“Tổng giám đốc Lâm tôi muốn tìm hiểu về một sản phẩm bảo hiểm của công ty .”

Tôi nhướng mày:

“Giang tổng, xin cứ .”

Tôi còn tưởng cậu ta đến về bảo hiểm y tế, ai ngờ lại là…

“Tôi nghe công ty từng có một loại bảo hiểm .

“Nếu hai người nhau suốt ba năm từ ngày hợp đồng có hiệu lực, cùng nhau ‘Em đồng ý’,

“Sẽ nhận 13.140 tệ hoặc 13.140 bông hồng.”

Tôi thản nhiên đáp:

“Xin lỗi Giang tổng, bảo hiểm đó đã ngừng kinh doanh từ bảy năm trước rồi.”

Nhưng Giang Ký Minh lại bình tĩnh rút ra một tờ hợp đồng.

“Nhưng tôi đã mua nó từ bảy năm trước.

“Không thể đổi sao?”

Tôi mở ra xem, trên đó ghi rõ:

“Người : Lâm Mộc.

“Người mua bảo hiểm: Giang Ký Minh.”

Ở góc phải bên dưới, chính là ngày ký kết hợp đồng – đúng bảy năm trước.

Cách nhận thưởng, chính là đưa giấy chứng nhận kết hôn.

Bình luận phấn khích không ngừng:

【Trời ạ, cậu nhóc này giỏi quá! Hóa ra đã có mưu đồ từ trước!】

【Hu hu hu, gả con tôi cho cậu, tôi cũng yên tâm rồi!】

【Cái ngày trên hợp đồng… chính là ngày nam phụ đủ 18 tuổi!】

【Tôi xỉu mất, quà sinh nhật đầu tiên sau khi trưởng thành của cậu ta chính là hợp đồng bảo hiểm của nữ phụ! Cậu cũng quá cao tay rồi!】

Giang Ký Minh quỳ một gối xuống, rút ra một chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu.

“Anh chưa từng thấy một đám cưới trang trí bằng 13.140 bông hồng.

“Không biết… năm nay, có vinh hạnh chứng kiến không?”

Tôi giữ vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi thốt ra câu khẩu hiệu từng quảng bá cho sản phẩm bảo hiểm năm nào:

“Bảo hiểm Lâm Thị – sẵn sàng bảo vệ của .”

Kể từ giây phút đó, tập đoàn bảo hiểm Lâm Thị chính thức hoàn thành hợp đồng bảo hiểm cuối cùng.

(hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...