Số Phận Đổi Thay [...] – Chương 5

6.

Dĩ nhiên, tôi chẳng ngu gì mà về xin nhà mình tiền.

Sau khi Trần Bân đi theo xe cứu thương, tôi nhanh chóng liên hệ với một công ty tài chính.

Rất nhanh, họ gửi cho tôi một hợp đồng vay tiền.

Khi tôi tới bệnh viện, Trần Bân đang ngồi ủ rũ ở khu vực nghỉ.

Vừa thấy tôi, mắt ta sáng lên:

“Em lấy tiền rồi à?”

Tôi mỉm gật đầu:

“Không những lấy , mà em còn nộp tiền viện phí luôn rồi. Chỉ là bên bệnh viện cầu người thân ký xác nhận, tốt nhất là người trực hệ, nên chồng à, ký giùm em nhé.”

Vì quá mệt, Trần Bân chẳng thèm kỹ, cầm bút ký luôn.

Mấy tiếng sau, mẹ chồng Trương Mỹ Lệ đẩy ra từ phòng phẫu thuật, tai khâu lại nhiều mũi, sắc mặt thì nhợt nhạt.

Lý Lan cũng băng bó hai tay, bộ dạng chật vật chẳng khác gì người tàn phế.

Trần Hằng Vũ thì vẫn không tìm ra nguyên nhân, đành phải đeo rọ mõm suốt ngày.

Lý Lan muốn tranh cãi, mẹ chồng chỉ cần lườm một cái là chị ta lập tức im re.

Dù có thương cháu đến mấy, bà ta cũng chẳng dám lặp lại cơn ác mộng bước vào phòng mổ lần nữa.

Trên đường về, mẹ chồng nhất quyết ngồi ghế phụ, không chịu ngồi gần Trần Hằng Vũ, còn mắng thẳng vào mặt Lý Lan:

“Nhìn con kìa, học đâu ra cái kiểu như khỉ hoang thế? Người ta như Miểu Miểu thì ngoan ngoãn biết bao!”

Ha, bà ta lúc trước đâu có thế.

Trong mắt bà ta ngày xưa, Miểu Miểu chỉ là đứa “sao chổi”, “gánh nặng”, đến ôm cũng không thèm.

Rồi mẹ chồng dựa người vào ghế, giọng bâng quơ với Trần Bân:

“Xem ra thằng Hằng Vũ phế rồi. Anh trai mày còn bận công tác xa, mày phải tranh thủ sinh thêm đứa nữa với con nhỏ Hy Hy đi.”

Trần Bân bĩu môi:

“Chẳng phải tại cái bụng ta không có tiền đồ sao!”

Mẹ chồng nhạt:

“Không đẻ thì cứ đẻ tiếp, cho đến khi nào ra con trai mới thôi!”

Chương 6

Tôi biết gia đình họ mặt dày, không ngờ lại vô liêm sỉ đến mức này.

Nhà họ nghèo đến mức ở thành phố còn không mua nổi một cái nhà vệ sinh, mà còn mơ tưởng có người thừa kế hương hỏa.

Còn chưa kịp mở miệng, Lý Lan đã nhảy dựng lên lối:

“Con trai tôi – Hằng Vũ – sao mà coi là phế ? Chẳng qua dạo này nó nhiều năng lượng quá thôi! Qua vài ngày nữa là khỏe như thường ấy mà!”

Tôi cũng vờ phối hợp, lấy ra một tờ kết quả kiểm tra sức khỏe giả đã chuẩn bị từ trước:

“Đúng mà, em thì hết khả năng sinh nở rồi, bây giờ cả nhà chỉ có thể trông cậy vào thằng bé Hằng Vũ thôi.”

Mẹ chồng Trương Mỹ Lệ vừa thấy tờ giấy khám bệnh, lập tức tức đến mức ôm ngực thở hổn hển, bắt Trần Bân phải lập tức ly hôn với tôi.

Trong lúc Trần Bân còn đang do dự, Lý Lan đã chen miệng vào trước:

“Trong nhà còn có thằng Hằng Vũ rồi còn gì! Với lại, cho dù Trần Bân có cưới người khác, chưa chắc đã tốt bằng Hy Hy đâu!”

Tôi vốn không định ở lại cái nhà này nữa.

Nhưng đã thế, nếu chị ta muốn đổi mạng, thì tôi cho đổi cho bằng thích.

Tôi ngọt ngào, cung kính đưa cho mẹ chồng một chiếc thẻ ngân hàng:

“Thẻ này có hơn một trăm triệu, coi như chút lòng hiếu thảo của con dâu. Con cũng biết mình có lỗi với Trần Bân.”

Mẹ chồng nhận thẻ, mặt mày hớn hở gật đầu:

“Phải thế chứ!”

Lý Lan thấy tôi ngoan ngoãn như , lại thấy mẹ chồng không còn đòi ly hôn nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rồi từ trong túi lấy ra thêm một cái túi bùa mới.

“Chiếc túi bùa lần trước coi như mất linh rồi. Đây, cái này chị mới xin , em phải mang theo bên mình đấy! Biết đâu còn có thể sinh con trai.”

7.

Tôi cứ tưởng sau lần thất bại kia, Lý Lan sẽ thu mình lại một thời gian.

Ai dè mới vài hôm đã vội vã đưa thêm một cái túi bùa mới.

Tôi tít mắt nhận lấy, đồng thời nhắn tin cho thân Lâm Ý.

Mẹ chồng nhờ có món tiền lớn, bao nhiêu lời dạy tiết kiệm trước đây đều quên sạch, lập tức đăng ký chuyến du lịch cao cấp.

Trần Bân thì tức tối:

“Em đưa tiền cho mẹ, còn là người chịu thiệt nhất thì chẳng gì!”

Tôi chẳng những không giận mà còn lấy ra thêm một chiếc thẻ:

“Chồng , chẳng phải thích mua mô hình, đồng hồ đắt tiền sao? Trong thẻ có tiền, cứ mua cho đã đi.”

Trần Bân hí hửng định nhào tới hôn tôi, tôi nhanh chóng tránh đi.

Gia đình bọn họ càng vui vẻ, trong lòng tôi lại càng hả hê.

Bởi những trò vui này, chỉ mới bắt đầu thôi.

Lý Lan sợ tôi lại đem túi bùa vứt đi nên ngày nào cũng kiểm tra tôi có đeo không.

Thật ra chiếc túi bùa đó, tôi đã gửi đi từ lâu rồi.

Trên người tôi là chiếc do Lâm Ý xin giúp.

Vài hôm sau, Lâm Ý gọi điện báo tôi:

“Kết quả đã có rồi, cậu phải đích thân tới chùa một chuyến.”

Tôi lấy cớ dẫn Diệp Miểu Miểu về thăm nhà ngoại để ra ngoài.

Gia đình họ đang mải mê tận hưởng tiền bạc, chẳng ai để ý tới tôi.

Khi tôi tới chùa, Lâm Ý đã đứng đợi ở cổng, vừa thấy tôi liền chạy ra đón.

Cô ấy ôm chặt lấy Miểu Miểu, hôn lên má con bé một cái rõ kêu:

“Trời ơi, đứa trẻ đáng thế này mà cũng nỡ ra tay, chị dâu cậu đúng là thất đức hết thuốc chữa!”

Tôi vội hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

Chương 6 tiếp:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...