Ông chủ tủm tỉm đi tới, nhẹ giọng thương lượng với tôi:
Chỉ cần tôi đồng ý giao lại tấm vé số, ông ta sẽ ứng luôn cả tiền thưởng hiệu suất cho tôi trước hạn.
Công ty nhỏ hơn 50 người này một năm cũng chỉ kiếm tầm 50 tỷ.
Xem ra đến cả ông chủ cũng đỏ mắt trước khoản thưởng 6 triệu này.
Tôi lạnh: “Năm chục triệu mà đòi đổi tấm vé trúng 6 triệu hả? Đúng là mơ giữa ban ngày.”
Ánh mắt ông chủ lóe lên tia lạnh lẽo, lập tức tuyên bố:
“Chỉ cần Tạ Vân đồng ý trả lại, thì 6 triệu này tôi sẽ chia đều thưởng Tết cho toàn bộ nhân viên!”
Trong đám đông, có người nhanh chóng nhẩm tính xong:
“Vậy tức là mỗi người hơn 100 triệu?!”
Mọi người lập tức nhốn nháo cả lên.
Chương Tiểu Lệ kích nhất.
“Đừng có ích kỷ như , vui một mình sao bằng vui cùng nhau. Sắp Tết rồi, để mọi người cùng có chút niềm vui chứ!”
Đám đồng nghiệp ào ào xông tới giật lấy vé số trong tay tôi.
Chương Tiểu Lệ chỉ vào chiếc túi tôi đang giữ chặt, hét to:
“Chắc chắn ta giấu trong người, lột sạch đồ ta ra!”
Chỉ một câu hét của ta.
Mấy gã đồng nghiệp cao lớn lập tức bao vây lấy tôi.
Không biết tay ai luồn vào trong cổ áo tôi.
Tôi bật khóc, cầu xin những người từng gọi là đồng nghiệp:
“Làm ơn… Tôi cần tiền để mổ cho mẹ tôi…”
Nhưng chẳng ai lòng.
Ngay sau đó, bảy tám cánh tay bắt đầu thô bạo giật xé quần áo tôi.
Cuối cùng, trên người tôi chỉ còn vài mảnh vải che thân.
“Mẹ kiếp, còn không móc vé số ra nữa hả?!”
Chúng mất kiên nhẫn, bắt đầu đá tôi túi bụi.
Mỗi cú giáng xuống đều là toàn lực.
Tôi đau đớn ngã vật xuống đất, chẳng còn sức phản kháng.
Sự nhục nhã trước khi chết vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Trở lại cuộc đời lần nữa, tôi thề sẽ khiến tất cả bọn họ, từng người một, sống không yên ổn.
3
m nhạc hồi hộp vang lên từ điện thoại kéo tôi trở lại thực tại.
Trên màn hình lớn của buổi tiệc, dãy số trúng giải công bố.
Tôi lập tức nhắn tin cho Chương Tiểu Lệ:
【Sao rồi, mình có trúng không?】
Một lúc sau ta mới trả lời:
【Không.】
Xem ra, Chương Tiểu Lệ định giấu nhẹm tấm vé số trúng thưởng của tôi.
Tôi cong môi , gửi cho ta tấm ảnh vé số mà tôi đã chụp lại từ trước.
【Sao thấy không giống lắm, đưa lại vé để mình kiểm tra lại cái.】
Chương Tiểu Lệ lập tức trở mặt.
【Tạ Vân, sớm đã muốn với rồi, mặt mũi xui xẻo, phát ngán. Sau này chúng ta không cùng đẳng cấp, đừng cố bám vào tôi.】
Tôi vừa gửi một dấu hỏi.
Thì thấy một dấu chấm than đỏ to đùng bật lên.
Chương Tiểu Lệ đã chặn tôi.
Cô ta vô , thì đừng trách tôi vô nghĩa.
Tôi thở dài.
Chụp màn hình toàn bộ cuộc trò chuyện với ta rồi đăng lên nhóm chat chung của công ty.
【Hình như tôi trúng giải đặc biệt, có ai giúp tôi xác nhận với Chương Tiểu Lệ không?】
Số người đã đọc tăng vọt trong tích tắc.
Nhóm chat bắt đầu sôi hẳn lên.
【Thật không đó, có người trúng giải đặc biệt thật à?】
【Ảnh không phải là photoshop đấy chứ?】
【Để tôi đi xem giúp.】
Trong màn hình livestream,
Nhiều đồng nghiệp thì thầm bàn tán,
Hai ba người đứng dậy, đi thẳng về phía chỗ của Chương Tiểu Lệ.
Trưởng phòng là người đầu tiên tiếp cận ta.
Đôi mắt ti hí của ông ta sáng rực lên, nghiêm mặt mắng:
“Chương Tiểu Lệ, trước giờ tôi chưa từng nghĩ dám cướp đồ của người khác. Đưa vé số đây, để tôi tạm giữ.”
Ông ta chìa tay ra cầu giao nộp.
Chương Tiểu Lệ siết chặt tờ vé trong tay.
“Trên vé cũng đâu có ghi tên, đây là của tôi.”
Trưởng phòng hừ lạnh một tiếng:
“Cô còn dám cãi? Muốn nghỉ việc à?”
Chương Tiểu Lệ liền phun thẳng nước bọt vào mặt ông ta.
“Phì! Không biết xấu hổ. Làm trưởng phòng quèn mà tưởng mình là quan to. Bà đây trúng 6 triệu rồi, sau này khỏi phải sắc mặt ông nữa.”
Mặt trưởng phòng tức đến đỏ bừng.
Tôi đang xem đến đoạn gay cấn nhất.
Thì livestream đột ngột bị ngắt.
Bạn thấy sao?