Số Phận Của Hồ [...] – Chương 5

Đám người bên dưới hai mắt trợn trừng kinh ngạc, đây là huống gì bọn họ hoa mắt à, có người dụi mắt tới ba lần vẫn là cảnh đó xác thực không phải mơ, càng không hoa mắt.

Họ vừa cứu, một người từ trên cây nhảy xuống vung tay nhẹ nhàng xử hết đàn bạch lang, ngay cả Lang vương cũng không đỡ nổi một đòn mà hoá thành sương máu. Thực lực đáng sợ như bây giờ lại đang đau khổ xin xỏ một nữ nhân, còn có đạo lý hay không

-Phong đại ca đi lên gì đó với vị tiền bối đó đi

-Đúng , người đó vừa cứu chúng ta á

Nam tử vác trọng kiếm đi lên ôm quyền : "đa tạ tiền bối cứu mạng, tại hạ Phong Vũ thuộc Phong gia Tây Vũ thành, nếu tiền bối không chê xin tới nhà khách để tạ ơn cứu mạng"

Đạo Trần xuống rồi lại Giản Tinh muốn để nàng quyết định, dù sao ý cứu người cũng là của nàng.

-Tây Vũ thành thuộc phạm vi Lưu Ly Cung, nghe ở đó nổi tiếng với tơ lụa thượng hạng cực mỏng, chúng ta tới đó đi

Giản Tinh quyết định đi, hắn định xé không đi cho nhanh nàng lại muốn đi cùng nhóm của Phong Vũ lên hắn đành đồng ý. Đương nhiên hai chuyện này đủ để tối nay hắn không phải với đất.

Cả nhóm lên đường đi về phía Tây với đích đến là Tây Vũ thành ở Đông Bắc, trên đường đi Giản Tinh nhanh chóng kết với hai nữ trong đoàn là Hàn Tuyết và Vân Yên.

Giữ nữ với nữ luôn có vô số chuyện để mà con trai không chen vào , Đạo Trần chán nản đành quay sang chuyện với Phong Vũ. Hắn khá tò mò là đám người tu vi yếu này sao lại mạo hiểm vạn dặm từ Lưu Ly Cung tới Tử Linh hoàng triều gì, săn chó sao

-Tiền bối không phải người Bắc vực?

-Cứ gọi Trần đại ca là , ta mới xuất quan không lâu lên không rõ lắm.

-Dạo trước ở Tử Linh hoàng triều xuất hiện đại ma đầu đồ sát Vũ Minh tông không còn một ai, mà hôm đó cũng có người thấy bảo vật xuất thế chiếc rọi bầu trời một màu xanh huyền ào. Vậy lên tu sĩ các nơi đều tới tầm bảo, chúng tôi cũng là tới tìm cơ duyên.

Đạo Trần khoé miệng giật giật vì đại ma đầu đó là hắn mà, ánh sáng xanh cũng do hắn thức tỉnh kích hoạt đại trận bảo vệ lên mới như không ngờ ra tĩnh lớn thế.

Hắn lập tức toả ra thần thức bao trùm một phạm vi rộng lớn thăm dò, không ngoài dự đoán trong ngàn dặm có ít nhất năm đội ngũ hơn ba mươi người, thậm chí có cả Đạo Quân cảnh.

Khá lắm, Đạo Quân cường giả cũng tới chắc vài ngày nữa Hợp Thể cảnh thậm chí là Đại Thừa lão tổ cũng xuất hiện. Đạo Trần không lo đám người này tìm gì ở hang kia, nơi đó có đại trận bảo vệ người thường khó mà đi vào .

-Đạo Trần chàng còn hạt dưa không?

Giản Tinh quay sang lấy đi hai túi hạt dưa của hắn, mà đã mang ra lại không chia cho đám người Phong Vũ thì không . Vậy là hắn túi hạt dưa cuối cùng bị chia mà đau lòng muốn khóc, thời này hạt dưa ngon khó kiếm muốn ăn lại phải đi cướp của Tử Linh hoàng á.

Nhưng nghĩ tới vẻ mặt của nàng không khác gì Tử Linh khiến hắn lại bối rối. Thôi thì còn một ít cắn tạm, Giản Tinh lúc này buồn ngủ liền biến thành hồ ly chui vào trong n.g.ự.c hắn.

-Tiền bối cũng nghỉ ngơi đi đoạn đường này không có nguy hiểm gì hết

-Vậy , khi nào tới nơi thì bảo ta

Hắn ngả lưng xuống lôi tiểu hồ ly ra ôm nàng đi ngủ, Giản Tinh bị ôm đến khó chịu mà cắn vào mũi hắn khiến hắn kêu oai oái

-Thả ta ra, đừng cắn đau đau

Đạo Trần u oán liếc nàng xoa xoa cái mũi sưng đỏ của mình, hắn nuôi hồ ly hay cẩu tí là nàng cắn, cào với cấu.

-Trần đại ca không cần buồn, ở nhà gia phụ cũng hay bị gia mẫu đánh, đánh là thân mắng là huynh cũng không cần buồn

-Trần đại ca người mau đi tắm đi, y phục ta chuẩn bị giúp huynh rồi

Hàn Tuyết tới khẽ đưa hắn bộ y phục mới thơm hương hoa nhài, hắn cầm lấy gật đầu cảm ơn.

Đoàn người đang dừng ở một con suối, đám người Phong Vũ chịu trách nhiệm nhóm lửa dựng trại, Vân Yên nấu ăn, Hàn Tuyết thì sắp xếp đồ đạc cho mọi người. Duy chỉ có hắn và Giản Tinh là không có việc gì .

-Ta đi tắm

Hắn ra bờ suối dựng lên màn che đơn giản, vốn định tắm cho nhanh vừa tắm xong liền thấy phía sau có một ánh mắt đáng sợ chằm chằm. Không đúng, đó là ánh mắt thèm khát đến đáng sợ, hắn lạnh sống lưng quay lại

Giản Tinh khẽ , nụ đáng sợ khiến hắn lạnh sống lưng, nuốt nước bọt hắn : "nàng, sao nàng lại ở đây?"

Giản Tinh đi tới giúp hắn chỉnh cổ áo dịu dàng : "áo của Hàn Tuyết thơm thật, chàng thích không?"

Thích đương nhiên hắn thích rồi đúng mùi hoa nhài hắn thích, vấn đề là người hỏi không phải Hàn Tuyết mà là Giản Tinh. Cái c.h.ế.t rất gần con đường này không thể đi não ơi, trả lời là không đi

-Ta thích, rất thơm

Và sau đó, gì còn sau đó khi bộ đồ bị nàng cắn nát. Hắn đúc kết ra Giản Tinh rất chiếm hữu, ngoài đồ nàng đưa ra hắn không thể mặc đồ nữ tử khác đưa.

-Vậy giờ ta mặc gì, này này nàng đứng lại

Y phục bị xé nát xong nàng liền chạy mất bỏ lại hắn, Đạo Trần hắt xì muốn chửi ầm lên, chả lẽ nàng không nghĩ tới lưu cho hắn đồ lót sao mà xé cả rồi hắn mặc gì. Trời đã lạnh hắn ở đó một lúc mới tìm một bộ y phục từ lâu mà mặc tạm.

-Trần đại ca tắm lâu có ổn không, trời này dễ nhiễm phong hàn lắm đó

-Không sao ta ồn, hắt xì!

Đạo Trần rút tờ giấy lau mũi liếc Giản Tinh, ả vẫn coi như không biết chuyện gì mà vui vẻ với Hàn Tuyết và Vân Yên.

-Trần đại ca, sáng mai ta phải đi qua Lạc Nhạt tông liệu có ổn không?

Phong Vũ rồi liếc Giản Tinh rõ ràng hắn biết nàng là thú, còn là Tử Sắc hồ ly quý hiếm nữa. Lạc Nhạt tông dù không bằng Thập nhị tiên tông ở Bắc vực cũng coi là thế lực lớn, họ chuyên môn thu phục thú lên khi thấy Giản Tinh rất có thể sẽ ra tay bắt nàng.

-Không cần lo, có ta ở đây thiên hạ không ai nàng

Đạo Trần nếm thử món do Vân Yên nấu mà thấy rất ngon, hình như Giản Tinh cũng nghe thấy lên quay ra hắn mỉm . Nụ hắn phát nghẹn.

Nhưng có hắn đảm bảo lên Phong Vũ cũng yên tâm, đêm đó cả nhóm nghỉ ngơi, không biết do câu kia hay đền bù việc xé y phục mà Giản Tinh ngoan ngoãn để hắn ôm ngủ.

Đêm đó mọi thứ đều yên bình, hắn ngủ ngon đến tận sáng khi Phong Vũ gọi mới tỉnh. Cả đoàn lại lên đường lần nữa, dọc đường hắn tiện tay chỉ điểm tu luyện cho Phong Vũ và Lộc Minh.

Cho tới khi đi vào phạm vi mười dặm của Lạc Nhạt tông thì đón tiếp bọn họ là một ông lão, trên không là một đám đệ tử bày sẵn trận.

-Ông muốn gì?

-Đạo hữu, người và khác đường không thể đi chung, nếu ngươi đồng ý giao nàng ra thì bọn ta sẽ để các ngươi qua.

Lời ông lão nhẹ nhàng tỏ rõ uy hiếp, mà hắn không sợ nhất là uy hiếp. Đạo Trần Giản Tinh rồi lại ông lão kia mà nở nụ tà ác

-Tiểu hồ ly ta muốn mua sắm nhiều tơ lụa với trang sức lắm, để ta cướp thử xem Lạc Nhạt tông có giàu bằng Tử Linh hoàng triều không

Vừa dứt lời trên trời loé sáng, một thiên thạch khổng lồ ầm ầm không bay xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...