Số Mệnh Nắm Trong [...] – Chương 4

7

Ngụy Cảnh Cực có việc nên rời đi trước.

Trước khi đi, hắn nhét vào lòng bàn tay ta một tấm lệnh bài: "Không phải muội muốn học cưỡi ngựa sao? Đây là trường đua ngựa của , có lệnh bài này sẽ không ai ngăn cản muội"

Ta bóng lưng hắn khuất dần, nụ trên mặt cũng theo đó mà biến mất.

Khương Vân Hòa vội vàng đỡ Tiểu Lan đang khóc lóc thảm thiết dậy.

Nàng ta hung hăng ta: "Khương Vân Thư, sao tỷ có thể độc ác như !"

Ta lớn: "Sao ? Không giả vờ nữa à?

"Nhìn Thái tử ca ca của muội đối xử ân cần với ta, cảm giác thế nào?"

Nàng ta trừng mắt ta: "Tỷ cố ý!"

"Vậy thì sao, chiêu trò diễn xuất này, vẫn là ta học từ muội đấy."

Ta đang đến chuyện năm đó nàng ta vu oan ta trong chùa miếu.

"Tỷ đắc ý cái gì? Tỷ cho rằng Thái tử ca ca thật lòng muốn cưới tỷ sao? Tỷ chẳng qua chỉ chiếm mệnh cách tốt mà thôi”

Ta gật đầu đồng ý. "Vậy nên?"

"Khương Vân Hòa, chi bằng ta cho muội biết, chỉ cần mệnh cách của ta còn một ngày, ta chính là Thái tử phi danh chính ngôn thuận của Ngụy Cảnh Cực, sau này không chừng còn là Hoàng hậu, còn muội, vĩnh viễn phải giẫm dưới chân ta.

"Trừ phi—"

Nàng ta ta chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi muội có thể đổi mệnh với ta.

ai có thể đối mặt

Trong mắt nàng ta lóe lên tia suy tư.

Ta giả vờ như không thấy, lại : "Muội muội tốt của ta, thay vì nghĩ đến chuyện hoang đường như đổi mệnh, chi bằng đầu thai lại lần nữa, không chừng muội cũng có thể có mệnh phúc tinh."

Nói xong những lời này, ta không để ý đến phản ứng của nàng ta nữa, xoay người bỏ đi.

Đi một đoạn xa, ta nghe thấy trong vườn truyền đến tiếng hét giận dữ.

Ta vui vẻ ngân nga một khúc hát không rõ tên.

Tức giận đi, càng tức giận, kế hoạch của ta càng dễ dàng thực hiện.

Khương Văn Hòa im lặng một thời gian.

Ta biết, khoảng thời gian này nàng ta đã bí mật tìm kiếm không ít đạo sĩ cao tăng.

Nhưng đều là lũ lang băm lừa tiền.

Lễ cập kê của ta càng đến gần, nàng ta càng bồn chồn.

Nghe Xuân Hồng , chỉ riêng số bình hoa trong phòng nàng ta cũng đã đập vỡ mười mấy cái.

Xuân Hồng những lời này, trên mặt còn mang theo ý .

Nàng ta như vô : "Trên đời này gì có chuyện hoang đường như đổi mệnh, cũng chỉ là người thuận miệng ra, Nhị tiểu thư mà cũng tin

là thất (19) 10 tỉnh : "T

tai tai

Ta khẽ nhíu mày, có chút ưu sầu : "Ban đầu ta cũng chỉ thuận miệng ra, sau đó ta suy nghĩ kỹ lại, trên đời này nếu đã có người xem bối

thì chắc chắn cũng có cao nhân biết đổi mệnh"

Ta nắm lấy tay Xuân Hồng, ngẩng đầu nàng ta, "Vạn nhất nàng ta thật sự tìm thì sao?"

Ta rụt tay về, cúi đầu lẩm bẩm: "Đều tại ta đắc ý vênh váo, lại nhắc nhở nàng ta”

"Nếu bị nàng ta tìm , không , ta phải nhanh chân tìm người biết đổi mệnh trước.

"Xuân Hồng, muội sẽ giúp ta, đúng không?"

Ta đột nhiên ngẩng đầu, nàng ta sững sờ tại chỗ, sau đó gật đầu lia lịa: "Đại tiểu thư yên tâm, Xuân Hồng nhất định sẽ giúp người"

Ta thở phào nhẹ nhõm, lên: "Chờ ta trở thành Thái tử phi, nhất định sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho muội, để muội cả đời cơm no áo ấm"

Nàng ta cảm kích với ta.

Ta tiếp tục dặn dò nàng ta: "Lão đạo sĩ năm đó xem bối cho ta, ta từng nghe cha nhắc đến, hình như gọi là Ngô Đạo Sĩ, muội âm thầm phải người đi tìm ông ta, cần gì cứ với ta"

Nàng ta đáp lời, lui xuống.

nhiên to lớn lại xuống.

Tất nhiên ta cũng không bỏ lỡ sự vui mừng trong mắt nàng ta.

Từ khi ta trở về phủ, ta đã biết Xuân Hồng là người của Khương Vân Hòa.

Những lời này ta cố cho nàng ta nghe, nàng ta nhất định phải thuật lại nguyên văn cho Khương Vân Hòa.

Cơm đã đút đến tận miệng Khương Vân Hòa rồi, hi vọng nàng ta đừng để ta thất vọng, mau chóng tìm Ngô Đạo Sĩ mới tốt.

8

Chỉ là ta không ngờ, không phải Khương Vân Hòa tìm Ngô Đạo Sĩ.

Mà là hắn chủ tìm đến ta.

Ta liếc mắt một cái đã nhận ra hắn trong đám đông.

Hắn vẫn mang bộ dạng đáng ghét như tám năm về trước.

Đạo mạo.

Lúc ta bảy tuổi, Ngô Đạo Sĩ đến chùa miếu gặp ta.

Lúc đó nhũ mẫu xuống núi mua đồ, ta một mình ở trong chùa.

Đám hòa thượng trong chùa quen thói ỷ mạnh hiếp yếu, thấy người sang bắt quàng họ, bọn họ thấy ta không người nhà thích, tuổi lại còn nhỏ, nên luôn lấy việc bắt nạt ta niềm vui.

Bánh ngọt nhũ mẫu để lại cho ta bị bọn họ cướp mất.

Ta không cam lòng giành lại, ngã đến mức mặt mũi bầm dập.

Bọn họ ha hả, như đang xem kịch.

Ta đói bụng, một mình ngồi ở cửa chùa con đường xuống núi, mong nhũ mẫu sớm quay về.

Lúc đó Ngô Đạo Sĩ xuất hiện.

Hắn đứng sừng sững ta, đưa cho ta một cái bánh.

Ta vừa ăn vừa nghe hắn chuyện, hắn hắn áy náy với ta.

Ta hỏi hắn tại sao?

Hắn hắn chính là lão đạo sĩ năm xưa xem bối cho ta.

Ta ném cái bánh vào mặt hắn, ra sức nôn ọe.

"Thì ra là người ta không về nhà! Khiến ta ngày ngày bị người ta bắt nạt, ta hận ngươi!"

Hắn thản nhiên giải thích với ta: "Mệnh cách của con như , nếu ở lại chính là tai họa"

"Người xưa có câu, trong cái rủi có cái may, trong cái may ẩn chứa cái rủi, dựa vào đầu mà người ta là tai họa"

Ta lạnh lùng hắn, hai tay siết chặt, xoay người vào chùa.

Ta chưa từng nghĩ tới, tám năm sau chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Hắn ngồi đối diện ta.

Chưa đợi ta mở miệng, hắn đã lấy ra một cuốn sách rách nát từ trong lòng.

"Bên trong này là cách đối mệnh"

Ta kinh ngạc hắn, không biết hắn có ý đồ gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...