Số Mệnh Nắm Trong [...] – Chương 2

Sau khi thiêu Hoằng Nhất trụ trì, quả nhiên xuất hiện một viên xá lợi.

Ngụy Cảnh Cực chuyện này với cha ta, cha ta lập tức thuận theo: "Vân Thư là phúc tinh trời sinh, nhất định là Hoằng Nhất trụ trì đã báo mộng cho con bé"

Trong lòng ta lạnh một tiếng.

Hoằng Nhất quả thực có báo mộng cho ta, đáng tiếc là đến tìm ta đòi mạng.

in thay ta người khác có t

Hắn thấy ta ngày càng xinh đẹp lòng người, liền thường xuyên mượn đủ mọi lý do tay chân với ta.

Ta điều tra một phen, mới phát hiện người này giả danh đạo mạo.

Bề ngoài là đại sư từ bi, trên thực tế lại không biết đã bao nhiêu thiếu nữ vô tội.

Tuy ta chưa từng để hắn chiếm tiện nghi, chỉ cần nghĩ đến hắn là đã thấy ghê muốn chết.

, ta nhân lúc hắn ngủ, lén dùng một cây ngân châm cực mảnh đ.â.m vào tim hắn.

Ngay cả ngỗ tác cũng khó phát hiện ra.

Hắn c.h.ết một cách lặng lẽ trong giấc ngủ.

Sau khi hắn chết, ta lén nhét một viên xá lợi vào.

Thân ta nhỏ bé yếu đuối, chỉ có thể báo thù cho những đó như .

Chờ ta nắm trong tay quyền thế ngập trời, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của hắn, để người đời nguyền rủa hắn.

Hắn muốn thành tiên thành Phật, ta liền đẩy hắn xuống mười tám tầng địa ngục.

Cho nên, ta nhất định phải lợi dụng Ngụy Cảnh Cực, chỉ có như mới có thể có thứ ta muốn.

Ngụy Cảnh Cực sắp phải đi rồi, hắn định dẫn ta đi cùng.

"Lễ cập kê của Vân Thư sắp đến rồi." Hắn với cha ta.

Cha ta đương nhiên không muốn ta quay về, dù sao lời lão đạo sĩ kia , ông ta không thể nào quên .

Nhưng còn chưa kịp mở miệng từ chối, Ngụy Cảnh Cực đã tiếp: "Chờ nàng ấy cập kê xong, sẽ cưới nàng ấy Thái tử phi.

Quả nhiên, cha ta sau khi nghe ba chữ "Thái tử phi" liền ngầm đồng ý.

Trước vinh quang của hoàng tộc, mạo hiểm một phen cũng không tính là gì.

Ta đoán, ông ta nghĩ như .

Nhũ mẫu không đi cùng ta, bà ấy muốn về nhà thăm con trai, ta đưa cho bà ấy một khoản tiền lớn, để bà ấy về nhà.

Đường về kinh thành dễ đi, lần trước ta đi qua con đường này, ta còn nằm trong tã lót.

Giờ đây, ta lại trở về.

Bầu trời nhà họ Khương nên thay đổi rồi.

Đi nửa đường, Ngụy Cảnh Cực mới phát hiện ra điểm khác thường của ta - ta không biết cưỡi ngựa.

Hai bên đùi ta bị cọ đến chảy máu, cả người như muốn rã rời, chậm trễ hành trình của cả đoàn.

Hắn thấy vết m.á.u trên váy ta, mới phát hiện ra chuyện này.

, cả đoàn người bị hắn gọi dừng lại chờ ta.

Hắn đứng trước mặt ta, cau mày bảo ta xuống ngựa.

Ta cắn chặt môi dưới, kiên quyết không chịu xuống.

Hắn nổi giận: "Khương Vân Thư, hiện tại không phải lúc nàng càn!”

Ta vẫn cúi đầu không .

Hắn lạnh một tiếng, "Nếu đã như , thì tiếp tục đi.

Đoàn người lại lên đường, hắn cố ý tăng nhanh tốc độ.

Ta chỉ có thể thúc ngựa, nhanh chóng đuổi theo, cơn đau trên người ngày càng rõ ràng.

Đến tối dừng lại, ta cả người như vừa vớt lên từ trong nước, mướt mát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Hán không cho phép ai chăm sóc ta

Ta biết, hắn đang chờ ta cúi đầu.

Nhưng muốn thuần phục một con sói, điều quan trọng nhất là phải kiên nhẫn.

Ngày hôm sau, vẫn như .

Cho đến khi ta ngất xỉu trên lưng ngựa.

Hắn hoảng hốt bế ta lên, gọi ngự y.

Chờ ta tỉnh lại, tuy hắn vẫn không chủ chuyện với ta, lại bá đạo ôm ta vào lòng, cưỡi cùng một con ngựa với ta.

Ta hắn ôm trong lòng, len lén cọ cọ lòng bàn tay hắn.

Hắn cau mày lạnh lùng, ta tủi thân : "Ngụy Cảnh Cực, huynh giận rồi sao?"

"Không có"

"Rõ ràng huynh giận rồi"

"Vân Thư, từ trước đến nay không thích nữ tử ương bướng"

Ta cúi đầu không , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay hắn.

Hắn như bị bỏng, rụt tay lại.

Ta uất ức : "Trong chùa miếu không có ngựa, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa.

"Ta chỉ là không muốn liên lụy mọi người.

"Càng không muốn bị huynh xem thường.

Hắn thở dài, siết chặt ta hơn một chút.

"Vân Thư, chỉ là đau lòng cho nàng"

"Thôi rồi, nàng còn nhỏ, không hiểu những điều này, sau này sẽ không như nữa.

"Được không?"

Ta nghiêng đầu, hơi thở quấn quýt lấy hắn, lại cố ý lộ ra ánh mắt ngây thơ: "Huynh đã hứa rồi đẩy, không nuốt lời!”

Ngụy Cảnh Cực cứ như ôm ta vào kinh thành.

Trước cửa Khương phủ, Khương Vân Hòa đã sớm chờ sẵn.

Nhìn thấy Ngụy Cảnh Cực, nàng ta như một con hươu chạy ào đến, ngẩng đầu hắn: "Thái tử ca ca, huynh đã về rồi!"

Ta đúng lúc thò đầu ra khỏi áo choàng của hắn, sau đó quay đầu hắn với vẻ mặt ngây thơ: "Ngụy Cảnh Cực, nàng là ai ?"

5

Mặt Khương Vân Hòa trắng bệch.

Lúc nghe thấy từ"muội muội" từ miệng Ngụy Cảnh Cực, cả khuôn mặt nàng ta càng trắng đến mức đáng sợ.

Nàng ta run rẩy lên tiếng, như sắp khóc đến nơi: "Nàng, nàng ta là ai?"

Ta dựa vào người Ngụy Cảnh Cực, cả người đều nép vào lòng hắn, giọng mang theo sự e thẹn của thiếu nữ và sự sùng bái dành cho người trong lòng: "Ta là vị hôn thê của huynh ấy!"

Lúc bấy giờ, Khương Vân Hòa còn xa mới là đối thủ của ta, ngay cả diễn xuất cũng kém đến mức thảm .

Trong mắt nàng ta là sự chán ghét không hề che giấu.

Ta luống cuống Ngụy Cảnh Cực: "Ngụy Cảnh Cực, hình như muội muội của huynh không thích ta lắm"

Hắn vỗ vỗ lưng ta, khẽ an ủi: "Nàng ấy không phải muội muội của , đó là muội muội của muội - Khương Vân Hòa, muội chưa từng ở nhà nên không biết cũng là chuyện bình thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...