Lúc ta tỉnh lại, đã nghe tin Bùi Ngọc vì tự ý rời vị trí mà để thích khách xâm nhập, bị cách chức xét tội.
Hắn cùng Du Nguyệt Cẩm lén lên lưng chừng núi ngắm cảnh, vừa vặn bị cấm quân truy bắt thích khách phát hiện.
Du Nguyệt Cẩm nghe tin Thái tử gặp nạn, khóc lóc chạy đến, lại bị cản ngoài cửa, mất hết thể diện.
Sau đó, ta an tâm ở phủ Thái tử tĩnh dưỡng.
Thái tử ban cho ta một tiểu viện mới, cách Thanh Phong viện của hắn không xa.
Nhiều ngày điều dưỡng bằng dược liệu quý giá cùng trân vị mỹ thực, thương thế của ta dần hồi phục.
Ta không vội ra ngoài, bởi vì, có người tự khắc sẽ tìm đến.
“To gan! Bổn cung là trắc phi của Thái tử! Nếu còn dám ngăn cản, ngày mai bổn cung sẽ bán hết các ngươi đi!”
Du Nguyệt Cẩm giận dữ đứng trước cửa, giọng đầy uy hiếp.
Ta phất tay, cho lui mấy tiểu cung nữ đang khó xử, đồng thời đóng cửa, chặn lại đám người nàng ta mang đến.
Du Nguyệt Cẩm xông vào, giơ tay tát ta.
Ta đón lấy, thuận thế giáng cho nàng ta một bạt tai.
“Ngươi dám đánh bổn cung?! Tiện nhân!”
Ta bật , thẳng tay tát thêm cái nữa, khiến hai bên má cân xứng.
“Đánh thì đánh, có gì mà không dám?”
Du Nguyệt Cẩm ôm mặt, tức giận đến năng lộn xộn.
“Ngươi đừng tưởng cứu Thái tử thì có thể gì! Bổn cung cũng là ân nhân cứu mạng của điện hạ!”
Ta nàng ta, ánh mắt sâu xa.
“Ngươi thực sự là ân nhân cứu mạng của Thái tử sao?”
Du Nguyệt Cẩm lập tức cứng đờ, như thể một con gà bị bóp chặt cổ, miệng há ra không nổi một lời.
Ta từng bước tiến sát nàng ta, chậm rãi :
“Năm đó, ngươi cảm thấy đường đi xóc nảy, giữa chừng quay về phủ, lại lệnh cho ta đi bộ lên núi cầu duyên cho ngươi.”
“Ta gặp Thái tử giữa lưng chừng núi, người trúng tên hôn mê, chính ta đã dùng dược liệu trong túi hương để cầm máu cứu ngài ấy.”
“Về sau, khi Thái tử phái người tìm đến Du phủ, cha mẹ ngươi một lời dối, liền lập tức đoạt lấy công lao, ngươi mới là người cứu Thái tử, nhờ mà trở thành trắc phi.”
Du Nguyệt Cẩm từng bước lùi về sau, đến khi lưng chạm tường, không còn đường thoái lui.
Nàng ta hoảng loạn đẩy ta ra, quát lớn:
“Thì sao chứ?! Ngươi chẳng qua chỉ là một nha hoàn thấp kém! Nếu không phải mẫu thân ta thiện tâm thu nhận, ngươi cùng ả tiện nhân mẫu thân cùng đệ đệ ốm yếu kia sớm đã chết đói rồi! Du phủ có ơn với ngươi! Công lao cứu Thái tử này, vốn thuộc về ta!”
Du Nguyệt Cẩm cướp đi cơ hội của ta, một bước lên trời, ta lại chưa từng hận.
Bởi vì, Du phủ quả thực có ơn với ta.
Ta vốn định để bí mật này chôn vùi mãi mãi.
Nhưng nàng ta không nên cùng Bùi Ngọc lén lút bậy, lại còn ta.
Nếu nàng ta chỉ muốn có một kẻ để xoa dịu khi cùng Thái tử tranh cãi, ta có thể không để ý.
Chỉ cần thả ta xuất phủ, ta thực sự chẳng hề muốn dính dáng vào chuyện dơ bẩn của bọn họ.
Nhưng nàng ta lại không .
Trong mắt Du Nguyệt Cẩm, ta chỉ là một hạ nhân, là kẻ nàng ta có thể chà đạp tùy ý.
Chưa từng xem ta là người.
Phụ mẫu đặt tên ta là Châu Nhi, với hy vọng ta nâng niu như minh châu bảo ngọc.
Thế , ta lại bị vùi dập như tro bụi.
Nhưng từ miệng nàng ta thốt ra, “Châu Nhi” lại giống như “Trư Nhi”, chẳng khác nào một con súc vật hèn mọn.
Nàng ta và Bùi Ngọc, bản chất đều cùng một loại người.
Kẻ đã mục ruỗng từ tận gốc rễ, dù có bao nhiêu đạo lý cũng vô dụng, chỉ có nỗi đau thực sự giáng xuống mới có thể khiến bọn họ kinh sợ.
Ta nhếch môi, không muốn phí lời cùng nàng ta nữa.
“Nghe dạo này trong phủ lan truyền không ít lời đồn về thị vệ Bùi cùng trắc phi nương nương, khiến điện hạ vô cùng tức giận.”
Ánh mắt Du Nguyệt Cẩm ta tràn đầy chán ghét.
“Ngươi đường đường là thê tử của A Ngọc, hắn bị giam cầm mà ngươi chẳng hề lay , còn ở đây quyến rũ chủ tử! Ngươi thật khiến người ta ghê tởm!”
“Kẻ đáng ghê tởm chính là ngươi!”
Giọng Thái tử đột ngột vang lên.
Hắn không biết đã đứng trên bậc thềm từ bao giờ, cúi mắt lạnh lùng về phía này.
Du Nguyệt Cẩm sững lại, vội vàng biện bạch:
“Điện hạ, đừng để tiện nhân này lừa gạt! Nàng ta chỉ là kẻ tâm cơ thâm trầm! Rõ ràng đã có phu quân, mà còn đê tiện bám lấy chủ tử, loại người này đáng phải—”
“Đủ rồi!”
Thái tử nhíu mày, trong giọng mang theo cơn giận lạnh lẽo.
“Đường đường là trắc phi của Thái tử, mở miệng liền ‘tiện nhân’, ngậm miệng liền ‘tiện tỳ’, ngươi còn nhớ mình xuất thân từ đâu không?”
Du Nguyệt Cẩm kinh ngạc, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Bởi lẽ trước kia, Thái tử từng khen nàng ta thẳng thắn đáng .
Thái tử bước đến, cúi người dìu ta dậy.
“Ngươi còn thương tích trên người, về sau không cần hành lễ.”
Ta mím môi, nắm lấy ống tay áo Thái tử, khẽ giọng :
“Điện hạ, tiểu thư chỉ là vô ý sai, mong điện hạ bớt giận, nàng ta không có ác ý.”
Thái tử lạnh:
“Không có ác ý? Vậy ngươi nghĩ xem, có hay không?”
“Trắc phi đường đường là thê tử của ta, lại hết lần này đến lần khác cùng nam tử khác ra ngoài du ngoạn, đến khuya mới về, nàng ta có từng kiêng dè hay chưa?”
Du Nguyệt Cẩm rõ ràng hoảng loạn, vội vã giải thích:
“Điện hạ, ta không có! Chỉ vì chuyện ngài cưới chính phi khiến ta quá đau lòng, mới nhờ A Ngọc đưa ta ra ngoài giải sầu mà thôi! Trong lòng ta, chỉ có ngài!”
Nàng ta dám trắng trợn ra ngoài cùng Bùi Ngọc, chẳng qua là vì hắn khinh công cao, đám thị vệ thường ngày không thể phát giác, mà Thái tử bận chính vụ, không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Ta từng nhiều lần viện cớ mang đồ ăn, giả vờ lỡ miệng trước mặt Thái tử.
Hắn đã nghe, tất nhiên sẽ điều tra.
“Một nữ nhân đã có phu quân, cùng một nam nhân đã có thê tử, tay trong tay ngắm hội đèn, leo núi, thưởng cảnh, có cần ta cho các ngươi dựng thêm một vở kịch nữa không?”
“Trắc phi thất đức, từ hôm nay cấm túc tại viện, không có lệnh của ta, không bước ra ngoài nửa bước!”
Đây đã chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung.
Du Nguyệt Cẩm hoảng loạn, vươn tay kéo lấy Thái tử.
“Điện hạ, ngài không thể đối xử với ta như ! Ta đã cứu ngài! Chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, những ký ức tốt đẹp đó, ngài thực sự quên sao?!”
Thái tử lạnh lùng nàng ta, hờ hững cất giọng:
“Cứu ta? Ngươi và ta, từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, có gì mà tốt đẹp?”
Ngày ấy ta dâng tặng túi hương cho Thái tử, chính là cùng một loại với chiếc ta bỏ lại hiện trường năm đó.
Người cứu Thái tử phải hiểu y thuật, Du Nguyệt Cẩm lại hoàn toàn không biết gì.
Chỉ cần điều tra, tất nhiên sẽ rõ ai mới thực sự là ân nhân cứu mạng của hắn.
Nàng ta lấy lý do này để cầu xin, chẳng qua là tự đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khiến Thái tử càng thêm chán ghét mà thôi.
Du Nguyệt Cẩm bị kéo xuống.
Ta lập tức buông tay, lui một bước về sau, nhẹ giọng :
“Điện hạ, trời đã khuya, ngài bận rộn cả ngày, nô tỳ không dám lỡ thời gian nghỉ ngơi của ngài.”
Thái tử khẽ .
“Cũng chỉ có ngươi luôn nhớ đến sức khỏe của ta.”
Ta nghiêng mặt tránh đi ánh của hắn, chậm rãi :
“Điện hạ, không biết… ngày mai, nô tỳ có thể đến thăm Bùi Ngọc một lần không?”
Nụ trong mắt Thái tử nhạt dần.
“Được.”
Sắc mặt hắn lúc rời đi không hề tốt, ta chính là muốn nhắc nhở hắn, ta vẫn còn một phu quân.
Trải qua một lần chắn kiếm ở trường săn, cộng thêm lần cứu mạng trên núi năm xưa, ta đã hai lần cứu hắn.
Những cảm đan xen giữa ân và rung , dễ dàng biến thành ái luyến.
Thái tử đối với ta, hiện giờ chắc chắn đã tâm.
Nhưng còn chưa đủ.
Thứ dễ dàng có , sẽ không trân trọng.
Huống chi, ta vẫn là một phụ nhân đã có phu quân.
Vào khoảnh khắc tâm, điều đó có thể khiến hắn mê luyến, thậm chí là thích thú.
Nhưng khi những rung qua đi, nó sẽ trở thành lý do khiến hắn chán ghét ta.
Ta không muốn kết cục như .
Điều ta muốn, là trở thành chu sa chí trong lòng hắn, là nốt chu sa hắn mãi mãi nâng niu trân quý.
Bây giờ… vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu.
Sáng hôm sau, ta xách theo giỏ thức ăn, đi gặp Bùi Ngọc.
Có lệnh của Thái tử, thị vệ không những không ngăn cản, còn cung kính dẫn ta vào.
Trong đại lao ẩm ướt tối tăm, Bùi Ngọc chật vật quỳ rạp trên nền đất.
Ta dừng bước, hướng về phía thị vệ, mỉm áy náy.
“Ta muốn cùng phu quân vài lời riêng tư, phiền đại ca có thể lui ra ngoài chờ không?”
Tên đại hán cao lớn gật đầu, sải bước rời đi, còn cẩn thận khép cửa lại.
Người đi rồi, ta tiến đến trước mặt Bùi Ngọc, từ trên cao xuống, bật khinh bỉ.
“Thật thối, chẳng khác nào một con chó.”
Hắn gắng gượng ngẩng cổ lên, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.
“Tiện nhân! Ngươi dám chuyện với ta như ?!”
Ta tiến lên một bước, giẫm mạnh lên tay hắn đang đặt trên nền đất, lạnh lùng nghiến xuống.
“Dám? À, suýt quên với ngươi, tối qua Du Nguyệt Cẩm đã bị Thái tử cấm túc, về sau e là không ra ngoài nữa… Là ta đấy.”
Bạn thấy sao?