9
"Cậu mợ của con có khỏe không?" Bố tôi hỏi.
Một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, lúc này giọng ông ấy có chút run rẩy.
Bố mẹ tôi là thân từ nhỏ, cậu tôi cũng là thân của bố tôi, lớn lên thì vì công việc bận rộn mà ít liên lạc.
"Chị họ họ đã tìm nơi trú ẩn an toàn rồi. Đừng lo, thảm họa sẽ qua, chúng ta sẽ ổn thôi!"
Chúng tôi cùng nhau chuyển đồ nhiều lần, sau đó tôi lấy chiếc xe đẩy từ tầng hầm, ba mẹ giúp chúng tôi chuyển đồ lên xe, còn tôi và A Kế thì vận chuyển đồ xuống tầng hầm.
Mọi thứ xong xuôi, bốn người chúng tôi ngồi trong phòng khách của ngôi biệt thự mới , nhau không gì.
"Chị họ con cũng không phải là đứa không biết suy nghĩ, chuyện này rất có khả năng." Bố tôi , vẻ mặt nghiêm trọng.
"Thật sự tận thế sẽ đến sao?" Mẹ tôi vẫn không tin lắm.
Không ai đáp lại câu của mẹ tôi, mọi người đều có vẻ khó chịu, không ai muốn tận thế xảy ra nếu thật sự là như thì sao? Làm sao chứng minh đó không phải sự thật?
"Bố đứa nhỏ, đi lái xe, chúng ta đi siêu thị 24 giờ mua đồ." Mẹ tôi đột nhiên đứng dậy, chúng tôi giật mình.
"Được, chúng ta cũng phải giúp đỡ các con, không thể ngồi yên . Tối nay chúng ta ăn đồ ăn ngoài đi, cũng coi như một gia đình chuẩn bị đón Tết." Bố tôi đứng dậy đi ra ngoài.
"Bố mẹ, đừng đi...!" Tôi lo lắng gọi họ quay lại, bị A Kế ngăn lại.
"A Kế, chăm sóc Miên Miên nhé, đợi bố mẹ về, chúng ta không mua đồ thì trong lòng không yên." Bố tôi dặn dò A Kế, rồi đóng cửa lại.
10
"Miên Miên." A Kế khuyên tôi: "Bố mẹ cũng không thể ngồi yên, vì nghĩ chúng ta sắp kết hôn, họ đã dặn dò rất lâu. Họ nghĩ mình phiền chúng ta sẽ cảm thấy có lỗi, nên mới đi ra ngoài, muốn mọi thứ có thể để giúp chúng ta chuẩn bị đủ đồ, cũng để họ yên tâm."
"Nhưng... tận thế sắp đến, em rất lo lắng. A Kế, em rất sợ." Cơ thể tôi không kiểm soát , run rẩy.
Từ "tận thế" quá xa vời với tôi, tôi chỉ thấy qua trong sách hay nghe người khác , chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại xảy ra với mình, xảy ra trong thời đại của mình.
Vậy là, tôi ngồi ở cửa chờ bố mẹ về, A Kế ngồi cùng tôi. Chúng tôi trò chuyện về những kỷ niệm tuổi thơ, về lần gặp gỡ đầu tiên, về những trải nghiệm cảm, về chuyện học hành.
"A Kế." Tôi hít một hơi, không kìm ôm chặt hai cánh tay: "Anh có thấy hơi lạnh không?"
A Kế không gì, ngẩng đầu lên trời, tôi theo.
Hôm nay không có trăng bầu trời vẫn sáng, là ánh sáng mà không cần đèn đường vẫn có thể rõ.
Trời đỏ quá, sao bầu trời lại có màu đỏ đậm như ?
Tôi ngạc nhiên A Kế: "Chắc sắp có tuyết rồi?"
A Kế gật đầu, bầu trời đỏ, : "Có lẽ tuyết sẽ không ít."
Cảm giác lo lắng trong tôi lên đến đỉnh điểm, một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay tôi.
"Bố mẹ vẫn chưa về..."
"Đừng sợ, đừng sợ." A Kế cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh, tay ấy hơi run: "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Em phải đi tìm họ!" Tôi vùng ra khỏi tay A Kế.
11
"Đừng vội, sẽ đi cùng em. Bây giờ trời vẫn chưa lạnh, không sao đâu."
Tôi cảm nhận mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay của ấy.
Chúng tôi nhau một cái, rồi đi về phía chiếc xe của A Kế.
"Đinh đinh!"
Một chiếc jeep và một chiếc xe tải lớn cùng lúc chạy đến, trên ghế phụ của chiếc jeep, mẹ tôi đang vẫy tay với chúng tôi.
Tôi vội vàng chạy đến, lao vào vòng tay mẹ.
Một chiếc Jeep và một chiếc xe tải lớn đang chạy song song, trên ghế phụ của chiếc Jeep, mẹ tôi đang vẫy tay với chúng tôi.
Tôi vội vàng chạy tới, lập tức lao vào lòng mẹ.
"Con bé này, chúng ta chỉ đi có bốn tiếng mà sao như thể cả năm không gặp ?" Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi.
Bạn thấy sao?