Sinh Tồn Trong Tận [...] – Chương 16

"Đi thì chúng ta cùng đi!"

 

"Miên Miên, đừng cố chấp, đây là việc đàn ông phải !" Bố tôi đã bắt đầu mặc đồ: "Nếu có chuyện không may, bố sẽ dùng cơ thể mình để bảo vệ A Kế!"

 

Mẹ tôi kéo tôi lại, lắc đầu rồi bảo tôi giúp A Kế chuẩn bị đồ, bà chuẩn bị cho bố, dán túi sưởi tay, dán miếng nhiệt. Nhưng lần này nhiệt độ đã xuống đến -100 độ, không còn là nhiệt độ mà con người có thể chịu đựng .

 

Bọn họ chuẩn bị xong, không ai gì thêm, không có lời tạm biệt, không có dặn dò.

 

Trước khi đi, mẹ tôi cố nén cảm với họ: "Hai người đi nhanh về nhanh, tôi và Miên Miên sẽ nấu cơm nóng chờ hai người về ăn, nếu để nguội thì không ngon đâu."

 

"Chỉ đi tầng dưới thôi, yên tâm đi, không sao đâu, chúng tôi không đến nỗi vô dụng như ." Bố tôi lau mặt, vẫy tay mà không quay đầu lại.

 

Họ không dám quay lại , sợ nếu quay lại sẽ không nỡ đi.

 

"Đã an nhàn lâu như , đã đến lúc phải hoạt rồi!" Bố tôi bóp các khớp ngón tay kêu răng rắc: "Cháu xem có đúng không, Tiểu Kỳ?"

 

"Đúng."

 

31

 

Tầng hai dưới lòng đất, tầng một dưới lòng đất, tôi liên tục chuyển đổi góc camera, may mà lúc xây dựng mỗi tầng đều có lắp đặt camera, mẹ tôi ngồi bên cạnh, mắt chăm vào màn hình điện thoại.

 

Nhiệt độ ở tầng một đã rất thấp, dù mặc hai lớp áo lông vũ, dán đầy miếng nhiệt, hai người vẫn run cầm cập.

 

A Kế dẫn bố tôi đến miệng ống khói, đây là nơi lạnh nhất, dù tôi không trực tiếp đến tôi cảm thấy nếu ở đó thêm một giây nữa chắc tôi sẽ ngất xỉu.

 

A Kế cầm cây gậy gỗ đặt sẵn ở đây, tìm khe dự trữ, dùng sức đẩy mạnh.

 

Rắc một tiếng.

 

"Thành công rồi sao?" Tôi hỏi mẹ bà không trả lời.

 

Chỉ thấy trong video, A Kế lắc đầu với bố tôi, sau đó người cầm cây gậy đổi thành bố tôi.

 

Bố tôi thử, cũng thất bại. Không biết A Kế và bố tôi đã gì, bố tôi vỗ vai A Kế, hai người cùng nắm chặt cây gậy, đập nhịp vào miệng ống khói.

 

Két! Một tảng băng dày từ miệng ống khói rơi xuống, trực tiếp rơi xuống tầng ba, phát ra tiếng vỡ vụn.

 

Thành công rồi! Tôi kích đứng bật dậy video.

 

Cùng với đó là cơn gió lạnh thấu xương, tôi thấy bọn họ vội vàng rời khỏi tầng dưới, chạy trở lại tầng ba.

 

Tôi vội vàng chạy đến mở cửa, may mà không sao!

 

"Ngư Thành, tay sao ?"

 

Khi tôi giúp A Kế cởi áo khoác, tôi thấy tay bố tôi, cả hai tay đều bị đông lại thành màu tím xanh, đang run rẩy nhẹ.

 

"Bố..." Nước mắt tôi không kìm rơi ra.

 

"Không sao đâu, con , không sao." Bố tôi muốn đưa tay vuốt tóc tôi tay chỉ có thể giữ nguyên tư thế, không tác nào.

 

Tôi khóc càng dữ dội hơn.

 

Bố thở dài, : "Đừng khóc nữa con, bố thật sự rất may mắn, đổi lấy đôi tay này để mọi người ấm áp, có sao đâu?"

 

Bất ngờ tôi nhận ra, tôi tháo găng tay của A Kế ra, cũng thấy một màu tím xanh đáng sợ! A Kế ngượng ngùng quay lưng lại.

 

"Em... em đi nhóm lửa!" Mũi tôi cay cay, vội vàng mang củi và cỏ khô đến, rút bật lửa và châm lửa vào củi khô. Một luồng nhiệt tràn ngập căn phòng, khói bay lên qua ống khói, cả căn phòng ánh lửa chiếu sáng.

 

32

 

Tôi không cảm thấy vui, sự ấm áp này là đổi bằng đôi tay của hai người đàn ông mà tôi thương nhất, sao tôi có thể vui ?

 

Chưa kịp ấm lâu, khói đã tràn ngập căn phòng của chúng tôi, mẹ nhanh chóng dùng nước dập lửa đang cháy trên củi, mở cửa tầng hầm để khói bay lên.

 

Trong phòng lại chìm vào bóng tối.

 

Tôi hoàn toàn bối rối, chuyện gì xảy ra ? Rõ ràng đã vỡ lớp băng rồi mà! Rõ ràng không có vấn đề gì mà!

 

"Xem ra... chúng ta vẫn thất bại rồi." A Kế khổ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...