Vì thảm họa thiên nhiên, tôi càng ngày càng mất cảm giác thèm ăn, cân nặng cũng giảm đi nhiều.
Mẹ tôi thương tôi, bảo tôi ăn nhiều hơn, "Ăn đi, Miên Miên, nếu chúng ta qua , mà lỡ có zombie xuất hiện thì sao? Chúng ta còn phải dựa vào con và A Kế để đánh đuổi zombie nữa đấy!"
Tôi cố nở một nụ gượng gạo, bắt đầu ăn.
Tôi cần phải sống, phải sống để bảo vệ những người tôi thương, tôi phải sống.
Ngày hôm đó, tôi thấy gã cơ bắp mỉm trước camera, rồi đi lên mái nhà. Tôi cảm thấy không ổn, vội vàng chuyển sang camera khác.
Camera chuyển đến mái nhà, chỉ thấy gã đàn ông mở cửa phòng chứa máy phát điện năng lượng mặt trời, rồi dùng rìu đập mạnh.
Sau khi hủy máy phát điện, hắn vào camera : "Tôi không sống nổi nữa rồi các người cũng sẽ c.h.ế.t cóng, thì cùng c.h.ế.t thôi, ha ha ha!"
Gã chậm rãi nằm xuống mái nhà, nhắm mắt không cử nữa.
Ngày hôm đó, cả mạng và điện đều không thể sử dụng , tầng hầm của chúng tôi không còn điều hòa, trở nên ngày càng lạnh.
Phải sao đây? Cứ thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tầng hầm của chúng tôi, mà máy phát điện năng lượng mặt trời lại bị hủy.
Không có điện và mạng, nhà chúng tôi chìm trong bóng tối. Tôi tìm một cái đèn chiếu sáng trong kho, ba người ngồi trong phòng khách, không biết phải sao.
27
"Nhà có một máy phát điện năng lượng mặt trời dự phòng con không biết sử dụng, nó ở phòng trên mái nhà." Tôi lên tiếng.
"Bố biết sửa, đừng quên rằng bố đã bắt đầu sự nghiệp từ cái này." Bố vỗ vai tôi.
"Nhưng...!" Tôi muốn ngăn cản bị bố cắt lời.
"Không có điện, không có điều hòa, không có nhiệt, chúng ta không thể đảm bảo sự ấm áp cơ bản, sao mà sống tiếp?" Bố nghiêm mặt .
Tôi im lặng, đúng là nếu ra ngoài mà gặp nguy hiểm thì phải sao?
Không có âm thanh từ các thiết bị điện, chúng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, trong nhà bây giờ im lặng đến đáng sợ.
Tôi cảm thấy áy náy, nếu lúc đầu tôi lên kế hoạch cẩn thận hơn, khóa máy phát điện lại, liệu có phải sẽ không bị cúp điện không? Tôi vô thức quay sang A Kế, A Kế lắc đầu.
"Bác ơi, bây giờ điện đã cúp rồi, -80°C thực ra cũng không sao, kỷ lục cao nhất của nước M là ngủ trong một ngôi nhà tuyết ở -80°C đấy, cháu đồng ý để bác ra ngoài."
Tôi không thể tin nổi A Kế, tại sao ấy lại như ?
"Điều kiện là phải dẫn theo cháu, hai người chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau."
"Em không đồng ý!" Tôi kiên quyết phản đối: "Hai người không thể đi ! Nếu gã cơ bắp chưa chết, nếu lại có người khác xông vào, nếu...!"
"Miên Miên, không có nếu đâu, tin chúng tôi đi."
Dưới sự kiên quyết của A Kế, tôi đành phải nhượng bộ.
Không thể tranh cãi với ấy, tôi không còn cách nào khác, chỉ biết cúi đầu, uể oải thay đồ cho bọn họ, rồi tìm rất nhiều miếng dán giữ ấm để dán vào quần áo, găng tay và giày của họ.
Mẹ tôi cũng không gì, trước khi đi, ôm chặt bố, âu yếm vỗ vai A Kế.
"Khoan đã!" Tôi gọi với theo họ, tay không ngừng , bắt đầu dán miếng giữ ấm lên người mình, lấy túi sưởi: "Con cũng đi cùng, nếu hai người không đồng ý, con sẽ ra ngoài cho c.h.ế.t cóng."
Cuối cùng, ba người chúng tôi cùng đi.
28
Ngoài trời rất lạnh, cái lạnh như lưỡi d.a.o cứ chui vào trong áo, da tôi đau nhức.
Cửa tầng một đã bị hỏng gần hết, chúng tôi tìm một cái tủ để chặn lại những chỗ bị gió lọt vào. Mặc dù chẳng có tác dụng mấy ít ra cũng đỡ bị gió thổi mạnh.
Đến tầng ba, ở đây ấm áp hơn một chút, dù chúng tôi vẫn còn run rẩy vì lạnh so với tầng một thì tốt hơn nhiều.
Mới ra ngoài có năm phút, mắt tôi đã bắt đầu chảy nước mắt không kiểm soát , cổ họng cũng bị kích thích bởi lạnh và bắt đầu nôn khan, lạnh quá.
Chúng tôi tăng tốc, mở cửa ra sân thượng.
Ôi trời, lạnh thật! Âm 89 độ C, nhiệt độ không dám tưởng tượng. . . . .
Bạn thấy sao?