Sinh Tồn Trong Tận [...] – Chương 12

"Tự tự chịu." Tôi cảnh tượng trong màn hình giám sát, lạnh một tiếng.

 

"Ở đây có một cánh cửa!"

 

Những người ở tầng trên đã phát hiện cửa vào tầng hầm nhà chúng tôi, tôi thầm nghĩ không ổn.

 

Nhưng dù họ dùng rìu chặt, dùng búa đập, cũng không thể cửa sập xuống.

 

"Cái cửa quái quỷ gì ? Sao không mở ?!" Người đàn ông cơ bắp dẫn đầu mắng to: "Chắc gia đình ấy đang trốn dưới này! Mở cánh cửa này ra, vật tư ở dưới chắc chắn rất nhiều!"

 

Tiếc là, họ đã mất nửa giờ mà cửa đầu tiên của tầng hầm nhà chúng tôi vẫn vững vàng, chỉ có một vài vết xước nhỏ.

 

"Đây là cửa chống đạn siêu dày, ngay cả l.ự.u đ.ạ.n cũng không nổi, chỉ dựa vào các người sao?" Tôi trong màn hình giám sát khinh bỉ .

 

"Nhà này chắc ấm hơn nhà chúng ta! Chúng ta cứ đóng quân ở đây, tìm cơ hội mở cửa tầng hầm, lấy hết đồ ăn của gia đình họ."

 

Không biết ai đã như , cả nhóm người ở trên đều đồng ý, rồi nhóm khách không mời này quyết định ở lại đây.

 

23

 

Tôi theo dõi mọi hành của nhóm người không mời này qua camera giám sát mỗi ngày.

 

Họ ngày nào cũng quanh quẩn bên cửa tầng hầm, tìm cách mở cửa liên tục thất bại.

 

Theo thời gian trôi qua, vật tư trong nhà dần cạn kiệt, bọn họ bắt đầu nổi nóng.

 

Lần đầu tiên bọn họ đánh nhau là sau một tuần ở lại đây, do vật tư gần hết, xuất hiện sự tranh cãi trong việc phân chia, người đàn ông cơ bắp cầm đầu cùng một số đàn ông khác muốn giành vật tư đã lao vào ẩu đả. Trong khi đó, tôi đang ngồi trước màn hình điện thoại ăn mì tôm.

 

Cuối cùng, sau một tiếng súng, những người muốn cướp vật tư ngã xuống trước mặt người đàn ông cơ bắp.

 

Tôi sợ hãi đến mức hét lên, thu hút sự ý của bố mẹ và A Kế.

 

Họ những cảnh tượng xảy ra trong màn hình giám sát, những người đàn ông cướp vật tư lần lượt ngã xuống.

 

"Bây giờ có vật tư rồi." Người đàn ông cơ bắp lạnh lùng.

 

Tôi nôn mửa, quay người chạy vào toilet.

 

Những ngày tiếp theo, nhiệt độ trong tầng hầm không thay đổi, vẫn ấm áp và thoải mái.

 

Nhưng tôi bị hành của người đàn ông cơ bắp sợ hãi, ngày hôm sau sốt cao, bố tôi đun nước nóng, mẹ tôi giúp tôi pha thuốc, A Kế còn bận rộn, mỗi ngày phải mì tôm cho tôi, xem giám sát ý hành của họ, còn phải thay khăn nóng trên trán tôi.

 

Mặc dù bị ốm, tôi vẫn lo lắng về hình bên ngoài A Kế gì cũng không muốn cho tôi xem nữa, mà thay tôi kể lại mỗi ngày.

 

"Hôm nay còn lại ba phụ nữ, một đàn ông."

 

"Hôm nay chỉ còn hai phụ nữ, một đàn ông."

 

"Hôm nay chỉ còn một đàn ông."

 

"Người đàn ông cơ bắp sáng nay đã đi, chiều trở lại, dẫn theo gia đình ba người chúng ta đã đưa thuốc cho, còn mang theo nhiều vật tư."

 

A Kế mỗi ngày đều kể cho tôi nghe những gì xảy ra, hình mỗi ngày càng thêm khủng khiếp.

 

Và gia đình ba người đó, sao lại chưa đi, vật tư người đàn ông cơ bắp mang về có lẽ là của gia đình đó, rõ ràng họ có vật tư lại muốn đến cướp nhà chúng tôi.

 

"Là bọn họ tự tự chịu." A Kế .

 

Tôi lặng lẽ gật đầu.

 

24

 

Một tháng sau, tôi có thể xuống giường rồi. Không có việc gì , tôi lại tiếp tục xem camera an ninh. Gã đàn ông cơ bắp không biết từ đâu lấy một quả lựu đạn, chuẩn bị nổ cửa.

 

“Bố mẹ! A Kế!” Tôi gọi họ đến xem hình ảnh trên màn hình, gã đàn ông đã lùi lại rất xa, chuẩn bị ném l.ự.u đ.ạ.n để cửa nhà tôi. Khi quả l.ự.u đ.ạ.n sắp nổ, gã phát hiện ra camera.

 

“Đợi tao vào , cả nhà mày sẽ không xong đâu!” Gã đàn ông mắng vào camera, rồi vội vã chạy ra ngoài.

 

Một tiếng nổ lớn vang lên, tôi cảm giác căn phòng của mình cũng rung lên.

 

Màn hình camera bị vỡ vụn may mắn là vẫn có thể thấy hình ảnh. Cánh cửa lớn đầu tiên đã bị hư , tiếc là sức nổ không đủ mạnh, còn hai cánh cửa nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...