8
Mới chỉ hơn một tháng không gặp, tóc Hứa Trạch Khải lại bạc thêm nhiều.
Anh ta đứng giữa đám đông, lặng lẽ tôi cắt băng khánh thành. Tiếng pháo nổ vang, không khí rộn ràng lại càng ta trông lạc lõng và tủi thân.
Người xem tản dần, chỉ còn mình ta vẫn đứng đó không chịu rời đi.
Tôi vốn định mặc kệ, rồi vẫn không đành lòng.
“Vào uống chén nước không?”
Ánh mắt ta lập tức sáng lên.
Tôi nhờ nhân viên pha cho một ấm trà. Anh ta cầm tách trà, ngắm nghía rất lâu, như thể có rất nhiều điều muốn , không biết mở lời từ đâu.
Nhấp một ngụm trà, ta lôi điện thoại ra, đưa tôi xem ảnh cháu trai.
“Em này, cháu mình biết chạy rồi đấy.”
“Còn tấm này, nó biết tự cầm thìa ăn dặm rồi. Dễ thương lắm phải không?”
Mỗi lần , ta lại lén quan sát nét mặt tôi. Nhưng tôi đã học cách không để lộ cảm , chỉ im lặng mỉm gật đầu.
Xem hết cả chục bức ảnh, có lẽ cũng mỏi mệt, ta đổi giọng hỏi thẳng:
“Khi nào em mới chịu về nhà?”
“Lão Hứa, quên rồi à? Mình ly hôn rồi.”
“Anh biết em vẫn đang giận . Chuyện lần đó là hồ đồ. Không thể để một con lừa đảo tan gia đình tốt đẹp này .”
Thấy vẻ mặt ấy, tôi bỗng thấy hối hận vì đã mời ta vào.
Tôi chỉ tay lên bức tường, nơi treo tấm giấy phép kinh doanh:
“Cửa hàng em mở rồi, giấy phép này cũng là thật. Em không có thời gian để giận dỗi.”
Anh ta liếc tấm giấy, rồi đảo mắt một vòng quanh cửa tiệm, bỗng khẩy:
“Không ngờ em cũng có bản lĩnh đấy.”
“Phải đấy. Rời khỏi rồi, em mới phát hiện ra mình giỏi hơn tưởng tượng.”
Con cừu hiền lành bỗng dám ngẩng đầu cãi lại chủ cũ, sắc mặt ta lập tức biến sắc, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Lý Phương, đừng tưởng mình giỏi lắm! Kinh doanh không dễ đâu, cuối cùng rồi cũng sẽ phải quay về thôi.”
Tôi giơ tay, tác tiễn khách:
“Xin lỗi, Hứa, không tiễn.”
Anh ta tức giận giậm chân bỏ đi. Tôi chỉ lạnh nhạt đáp lại:
“Cửa hàng này có trụ nổi hay không, mình cứ chờ xem.”
Tưởng đâu là đủ để khiến ta từ bỏ ý định chờ tôi quay về, ai ngờ ta lại kiên trì… đến mức đáng sợ.
Mỗi sáng, ta đến cửa hàng còn sớm hơn cả tôi, ngồi ngay bậc thềm trước cửa cuốn mà chờ.
Tôi chưa từng mời ta vào lại, thế là ta trở thành khách quen của quán trà sữa đối diện.
Mỗi ngày, ta chỉ gọi một ly nước chanh, rồi ngồi đúng bàn sát cửa kính, lặng lẽ về phía tôi.
Chẳng mấy chốc, cả con phố đều biết đến “ông si ” ấy. Tôi thật không biết nên khóc hay .
Lệ Lệ đến chơi, hỏi tôi:
“Sao không đuổi thẳng ta đi?”
“Bị chằm chằm cũng khó chịu thật, em không muốn dây dưa nữa. Miễn ta không ảnh hưởng đến việc buôn bán, em mặc kệ.”
Ai ngờ lời vừa dứt đã thành điềm.
Vài hôm sau, Hứa Trạch Khải thật sự chuyện đánh nhau ngay trong cửa tiệm của tôi.
9
Hôm đó trời mưa, một người đàn ông mặc nguyên bộ vest chạy vội vào tiệm tôi để trú.
Vừa bước vào, ta vừa vỗ mạnh vào áo vest, như thể có thể vỗ cho những giọt mưa đã ngấm vào vải rơi ra ngoài, trông đến là buồn .
Thấy tôi trộm, ta ngượng ngùng chào tôi:
“Chắc chị quý cái áo vest này lắm nhỉ, trông có vẻ đắt tiền.”
“Đúng là tôi rất quý, không phải vì nó đắt.”
Anh ta mới đến đó đã khiến tôi tò mò.
Để nghe nửa câu còn lại, tôi rót cho ta một ấm trà, nhân tiện cũng mở ra một cuộc trò chuyện.
Chúng tôi vừa uống trà vừa tán gẫu.
Kể từ sau Hứa Trạch Khải, đây là lần đầu tiên tôi chuyện lâu đến với một người đàn ông.
Không biết từ lúc nào, trời đã tạnh, ấm trà cũng đã châm thêm nước hai lần.
Lần thứ ba tôi đứng dậy rót thêm nước, Hứa Trạch Khải bất ngờ nổi giận xông vào.
Anh ta chằm chằm vào người đàn ông kia, rồi cầm lấy chén trà của tôi uống cạn một hơi, như thể đang tuyên bố chủ quyền.
Người đàn ông lạ hoang mang tôi.
Tôi giật lại chén trà, không khách sáo:
“Chỗ này không chào đón .”
Hứa Trạch Khải chỉ vào người đàn ông, lông mày cau chặt:
“Hắn là ai?!”
“Liên quan gì đến ?”
“Mới mà đã tìm người mới rồi à? Hay là quen từ trước? Cô ly hôn với tôi vì hắn đúng không?!”
Anh ta càng càng quá đáng, rõ ràng đang biến một người xa lạ thành kẻ thù tưởng tượng.
Thấy hình không ổn, tôi kéo ta ra ngoài, lại bị ta hất mạnh – tôi ngã nhào xuống sàn.
Người đàn ông kia tuy chưa hiểu chuyện gì, thấy tôi bị đối xử như thì không nhịn nổi, liền bước tới đỡ.
Bạn thấy sao?