3
“Tối nay đón Tiểu Xuyên, cho nó ở với vài hôm.”
Nhận tin nhắn từ Giang Dật, tôi đã biết trước sẽ như .
“Ừ.”
Hôm nay Giang Cảnh Xuyên dậy sớm, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, có vẻ như đang rất mong chờ điều gì đó.
“Ba sắp tới đón con rồi đó, phải ngoan nha, Tiểu Xuyên.”
“Biết rồi biết rồi, mẹ lúc nào cũng lải nhải, lải nhải tới mức con đau cả đầu.”
Ở cổng trường mẫu giáo, con bé lấy tay bịt tai, chẳng buồn nghe thêm câu nào từ tôi.
Tôi khẽ thở dài:
“Ở lớp nhớ ngoan nha con, mấy hôm nữa mẹ lại đón về.”
“Biết rồi mà, biết rồi!”
Thằng bé hét to, rồi lẩm bẩm gì đó nhỏ xíu:
“Tốt nhất là mẹ đừng đón nữa, con ở với ba luôn cũng .”
Tôi hơi sững lại:
“Con vừa gì ?”
“Không có gì! Mẹ đáng ghét nhất!”
Nói xong, nó cắm đầu chạy đi, như chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi tôi.
Tôi mở miệng định gì đó, cuối cùng lại im lặng.
Nhìn bóng dáng con trai ngày càng xa, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và thằng bé cũng ngày càng xa theo.
Cái người mà con gọi là “chị Vãn Vãn” kia, chắc là trẻ của Giang Dật.
Tôi từng thấy tài khoản Weibo của ta — chính ta chủ thêm tôi, hỏi tôi vài chuyện liên quan đến cảm.
Tôi công việc tư vấn cảm, rất ít khi đăng bài gì trên Weibo, nên cũng khá tò mò không hiểu kia tìm thấy tôi bằng cách nào.
Nhưng đã có người chủ liên hệ, mà tôi lại đang rảnh, nên cũng trò chuyện đôi chút với ấy.
Trong cuộc chuyện, ấy kể rằng trai mình hơn tuổi khá nhiều, còn có một đứa con nữa. Điều đó khiến có chút băn khoăn, người đàn ông kia đối xử với quá tốt.
Cho tiền, cho cảm giác an toàn, biết dỗ dành cảm , chuyện kia thì cũng rất ổn, nên muốn hỏi ý kiến tôi xem thế nào.
Cách ấy mô tả rất chi tiết, nên với tư cách là một người nghề chuyên nghiệp, tôi cũng trả lời vài câu hỏi cho ấy.
Tuy nhiên, nếu muốn tư vấn sâu hơn, thì cần trả phí.
Tôi giải thích xong các gói trả phí, ấy liền không trả lời nữa, lại nhấn theo dõi Weibo của tôi.
Vì là khách hàng tiềm năng nên tôi cũng theo dõi lại.
Trước đó tôi chưa từng vào trang cá nhân của ấy.
Mãi đến hôm qua khi ấy đăng ảnh lên Weibo, tôi mới thấy.
Người trai trong ảnh — chính là chồng tôi.
4
Nhìn thái độ của Tiểu Xuyên, tôi đoán chắc Giang Dật đã dẫn con đến gặp kia rồi.
Hơn nữa, có vẻ như thằng bé rất ưng ta.
Thực ra, tôi cũng không quá bất ngờ khi biết Giang Dật ngoại . Dù sao thì vợ chồng tôi cũng sống xa nhau, ta chưa từng thích tôi.
Sinh nhật tôi, ta càng không bao giờ nhớ.
Trước đây, tôi vẫn thấy an ủi vì bên cạnh mình còn có Tiểu Xuyên.
Nhưng giờ con mỗi ngày một lớn, nó cũng dần rời xa tôi.
Nó thường xuyên than phiền rằng tôi quản lý quá chặt, suốt ngày lải nhải bên tai khiến nó bực mình, không thích mẹ chút nào.
Nó càng ngày càng thích ở bên Giang Dật hơn.
Mỗi lần Giang Dật tới đón, nó đều vui như hội. Ở bên đó lâu cũng chẳng muốn về.
Có khi về rồi, mặt thì ỉu xìu, ủ rũ cả mấy ngày.
Mấy chuyện này trước giờ tôi chưa từng để tâm.
Trong lòng tôi luôn có chút áy náy với con — bố mẹ không thể cùng nhau đưa con đi chơi như bao gia đình khác. Nên tôi luôn cố gắng bù đắp cho nó, hễ có cầu gì, tôi đều cố gắng đáp ứng.
Trở về nhà, tôi ngồi trên sofa rất lâu.
Nghĩ lại những lời kia từng kể với tôi về chuyện của họ, rồi lại nghĩ đến thái độ của con trai đối với ta — hoàn toàn khác hẳn với tôi.
Lại nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Giang Dật suốt mấy năm nay…
Tôi biết ta cố chọn công việc ở xa chỉ để tránh phải ở gần tôi.
Chúng tôi kết hôn đã 5 năm, ta chưa từng quan tâm đến tôi thật lòng.
Chỉ cần ra ngoài tỏ ra như người độc thân là lại có rất nhiều trẻ bu lấy.
Còn chuyện trong nhà, ta chẳng đụng tay vào bất cứ việc gì.
Từ chuyện lớn như chuyển nhà, chọn trường cho con, đến chuyện nhỏ như mua đồ dùng sinh hoạt, thanh toán điện nước — đều do tôi lo hết.
Tôi day trán, đầu đau âm ỉ.
Qua một đêm suy nghĩ, tôi in ra hai bản đơn ly hôn.
Bạn thấy sao?