【Ngoại truyện – Góc Giang Chu】
Từ lúc đỗ đại học, mục tiêu của tôi đã rất rõ ràng — tìm một thành phố vợ.
Quá giàu thì không , vì họ sẽ coi thường tôi; quá nghèo cũng không , vì sau này tôi còn phải nuôi.
Triệu Viên là lựa chọn rất tốt, bố mẹ ấy đều công chức, có chút học thức, lại quen biết trong bệnh viện gần nhà.
Bản thân ấy cũng là kiểu ngoan hiền, trông như chưa từng ai.
Tôi rất dễ dàng theo đuổi ấy.
Tôi chẳng nghĩ nhiều đến việc ấy đã tốn bao công sức để sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt.
Quả nhiên, ấy bị tôi dỗ đến mức ngoan ngoãn đương lén lút.
Con thành phố thì sao, cuối cùng vẫn phải giặt đồ, rửa quần cho tôi.
Tôi biết ấy và gia đình đều sốt ruột chuyện cưới xin, nên cứ cố trì hoãn, chờ ấy “hạ giá”, tốt nhất là còn bù thêm tiền.
Không ngờ ấy lại cố chấp chuyện sính lễ đến thế. Đáng sao?
Bao nhiêu năm ăn uống dựa vào tôi, cảm từng ấy cũng không bằng mấy đồng tiền?
Đừng là tôi nhiều, thì bớt chút sính lễ đi.
Tuổi này rồi mà không biết “giảm giá” sao?
Tôi liền lạnh nhạt với ấy vài hôm.
Lưu Tranh cũng là người tốt, tôi biết ấy có cảm với tôi.
Nhưng tôi tuyệt đối không định nghiêm túc với ấy — nhà ta còn tệ hơn nhà tôi, lúc đó ai nuôi ai?
Không ngờ lạnh nhạt vài tháng, Triệu Viên lại đính hôn và chuẩn bị kết hôn.
Ai cho phép? Ai đồng ý?
Trước khi gặp chồng ấy, tôi nghĩ chắc hoặc là xấu lắm, hoặc là đàn ông từng ly hôn, chứ ai lại bỏ số tiền lớn cưới một “ ế” lớn tuổi.
Nhưng thấy ta không đến nỗi nào, tôi đoán chắc là có bệnh gì đó.
Chia thì chia, tôi không tin điều kiện của mình mà lại không tìm vợ. Cùng lắm thì quay lại tìm Lưu Tranh.
Nhưng không ngờ ta mở miệng đòi mua nhà cho em trai, khi em trai cưới còn phải đưa sính lễ, của hồi môn chỉ có hai cái chăn cũ.
Khi Triệu Viên sinh đứa thứ hai, tôi vẫn độc thân.
Tôi mới biết, thì ra kỳ thi công chức mà tôi nghĩ dễ như trở bàn tay lại khó đến .
Việc mai mối cho tôi từ “phụ nữ từng ly hôn” thành “phụ nữ ly hôn có con”, hỏi điều kiện thì mở miệng đòi sính lễ 188.000 tệ.
Mẹ tôi khuyên, 188.000 cũng , miễn là cưới , có chỗ nương thân.
Cuối cùng tôi đồng ý, không ngờ bên kia lại dắt theo một đứa con trai.
Ngày cưới, tôi đang chuẩn bị “thể hiện bản lĩnh” thì đứa trẻ khóc ré lên, rồi một cước đá thẳng vào hạ bộ tôi.
Tỉnh lại, bác sĩ tiếc nuối thông báo tôi đã mất khả năng sinh con.
Tôi nhắm mắt, không muốn mở ra nữa.
Trong giấc mơ, tôi và Triệu Viên đã sớm kết hôn, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tan thì qua nhà bố mẹ vợ ăn uống, còn có một cậu con trai kháu khỉnh.
Chỉ tiếc, tất cả đã bị chính tay tôi hủy.
HẾT
Bạn thấy sao?