Sính Lễ Không Mua [...] – Chương 3

4

Trốn trong chăn khóc một trận đã đời, hôm sau tôi gọi điện cho công ty tổ chức cưới.

“Vâng, hủy toàn bộ gói bốn dịch vụ chính và trang trí tiệc cưới.”

Đầu dây bên kia sững lại một thoáng, nhân viên cưới hỏi nhắc nhở tôi mấy lần.

“Địa điểm tổ chức của khá hẻo lánh, nếu bây giờ hủy thì sau này sẽ không đặt lại đâu.”

Không trách người thiết kế cưới ngạc nhiên.

Vì tôi muốn mở tiệc ở thành phố để trọn giấc mơ công chúa, Giang Chu nhất quyết đòi về quê ta , rằng nếu tổ chức ở ngoài sẽ bị dân làng ra vào.

Tôi tìm mấy công ty cưới mới có người chịu nhận ở chỗ xa như , giờ lại phải hủy.

Chuyện hủy cưới tất nhiên không giấu nổi Giang Chu, ta hiếm hoi chủ liên lạc.

“Ở đó không? Em nghĩ kỹ chưa?”

Chưa đợi tôi trả lời, câu tiếp theo đã là:

“Nghĩ kỹ rồi thì, bao nhiêu năm nay số tiền tiêu cho em tổng cộng là mười lăm ngàn tám, em trả qua WeChat hay Alipay?”

Kèm theo là một bảng liệt kê chi tiết, ngay cả số tiền mua băng vệ sinh cho tôi ta cũng ghi rõ ràng.

Bình luận trên màn hình lại một lần nữa vỡ giới hạn chịu đựng của tôi.

【Đây là lời tỏ độc quyền của các chòm đất nhà chúng tôi đó! Muốn níu kéo thì chỉ biết hỏi “em nghĩ kỹ chưa”, ý là không nỡ xa em, chết mất!】

【Nam chính chỉ muốn dọa nữ chính thôi, bảng liệt kê này là để nhắc ấy về những kỷ niệm giữa họ.】

Tôi dứt khoát chuyển khoản.

Người này tôi còn không cần, lại tiếc gì chút tiền đó?

【Nữ chính sao thế, lạnh lùng quá đi.】

Chuyển tiền xong, bên kia hiện trạng thái đang nhập, mãi không gửi tin.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy ta nhận tiền.

Tôi mặc định đó là tấm màn che cuối cùng giữa người lớn, đường ai nấy đi trong thể diện.

Không ngờ mẹ ta lại gọi cho tôi.

“A lô, Tiểu Triệu, mai mẹ với cậu của Chu Chu lên thành phố khám bệnh, con sắp xếp giúp nhé.”

Từ khi Giang Chu quen tôi rồi đứng vững ở thành phố, người thân bè ở quê ta chỉ cần đau đầu, sổ mũi hay chuyện vặt gì cũng tìm đến.

Anh ta thì lần nào cũng xin nghỉ, chạy tới chạy lui, cầu khẩn đủ đường.

Tôi xót khi thấy ta cực khổ, nên từng chủ đề nghị giúp.

Nhưng từ lúc giúp một lần, tiếp đón họ trở thành nghĩa vụ mặc định của tôi.

Người quê ta chỉ cần vào thành phố là gọi thẳng cho tôi.

Không để tôi từ chối, mẹ Giang lại thêm.

“À đúng rồi, đừng phiền Chu Chu, con xin nghỉ phép đi cùng chúng ta là .”

Tôi lập tức cúp máy. Việc này bà tìm con trai bà, tôi không có nghĩa vụ đi cùng.

5

Hôm sau đi , còn chưa bước vào bệnh viện tôi đã thấy mẹ Giang Chu mặt sầm sì đứng chặn ngay cửa.

“Dân thành phố các toàn dậy muộn. Bố mẹ cũng chỉ may mắn mới có hộ khẩu thành phố, sinh con thì có ích gì? Sau này cũng phải dựa vào con trai tôi thôi.”

“Có số xếp chen vào không? Chứ hàng này phải đợi đến bao giờ mới tới lượt?”

Tôi vội vàng vào chấm công, bà ta lại lẽo đẽo theo sau lẩm bẩm suốt dọc đường.

“Lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh, nhà tôi thiếu nợ chắc? Cô còn chấm công gì, mấy hôm nay ở đây chăm chúng tôi là rồi!”

“Người lớn chuyện với đấy, điếc tai à?”

Bà ta chìa cánh tay gầy guộc ra, bấu chặt lấy tôi.

Tôi không nhịn nữa, hất mạnh khiến bà ta lảo đảo.

“Thưa bà, tôi với con trai bà đã chia tay rồi, bệnh thì ra quầy xếp hàng.”

Mẹ Giang Chu tròn mắt không tin, đột ngột nâng giọng the thé.

“Cô đừng hù tôi. Tiểu Chu đã chỉ là muốn tiền. Ngần này tuổi rồi, ngoài con trai tôi thì ai cần nữa!”

“Hơn nữa con trai tôi bận như , không có thì ai hầu hạ chúng tôi? Tôi tìm là coi trọng đấy, cẩn thận một câu của tôi là nó bỏ ngay.”

“Con bé Tiểu Lưu thì tốt biết mấy, người ta còn không đòi sính lễ.”

Mẹ Giang Chu phun nước bọt vào mặt tôi như thể tôi là người hầu của nhà bà ta.

“Ừ, tôi cũng thấy ấy tốt. Có việc gì bà cứ tìm ấy.”

Tôi quay người bỏ đi thẳng.

Làm cũ mà còn giúp đến mức này, cũng coi như đã tận tận nghĩa.

Thấy tôi bỏ mặc mẹ Giang Chu ở bệnh viện, bình luận trên màn hình còn sốt ruột hơn tôi.

【Nam chính còn chưa chuyện chia tay với gia đình, rõ ràng là không muốn chia tay mà, nữ chính ngốc quá à?】

【Vì chút sính lễ mà bỏ mặc người già ở bệnh viện, nữ chính sẽ mang tiếng cả đời.】

Mẹ Giang Chu không chịu buông, chạy theo chửi bới.

“Cô dựa vào cái gì mà mặc kệ tôi? Nếu không phải nhà đòi cái này cái kia, con trai tôi sao phải ở lại thành phố cực khổ thế này.”

Tôi thẳng vào bà ta, ánh mắt khiến bà ta chột dạ, lộ rõ bản chất chua ngoa.

“Mọi người đến xem này, chính con đàn bà này vì sính lễ mà ép cả nhà tôi vào chỗ chết!”

Tôi hít sâu một hơi, đã cho bà ta thể diện mà không biết điều thì thôi.

“Bảo vệ, ở đây có người rối bệnh viện! Mau xử lý!”

Giang Chu ở lại thành phố là vì sự nghiệp của ta, cưới ai thì cũng cần xe, nhà, sính lễ.

Cớ gì lại tính hết lên đầu tôi?

Bộ dạng này của bà ta khiến ngực tôi dâng lên một cơn buồn nôn…

“Ọe.”

Thấy tôi nôn khan, ánh mắt mẹ Giang Chu thoáng lóe sáng, lập tức đứng bật dậy.

“Hừ, rồi cũng có lúc phải cầu xin nhà tôi thôi.”

Tôi chợt nhớ ra tháng này chưa thấy kinh nguyệt, trong lòng thoáng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Trước đây Giang Chu từng nửa nửa thật qua:

“Nếu em mà có bầu, sính lễ sẽ phải giảm giá đấy nhé. Tháng càng lớn, sính lễ càng rẻ.”

“Đến lúc đó chẳng lo gì cả, người lo là bố mẹ em, chắc họ còn mong góp thêm tiền để gả em cho ấy chứ.”

6

Đúng lúc đang ở bệnh viện, sau khi ăn trưa xong tôi liền hẹn xét nghiệm HCG.

Khi đang ngồi đợi ở khoa sản, tôi vô liếc ra hành lang.

Giang Chu đang đưa Lưu Tranh từ phòng khám đi ra, tay trái xách túi cho ta, tay phải cầm bình giữ nhiệt, còn cẩn thận đút nước cho ta uống.

Những bà bầu xung quanh đều mà thèm đỏ mắt, than phiền với chồng mình.

“Anh người ta kìa, thương biết bao.”

Tôi không chắc ta có thấy tôi không, có vài lời hôm nay nhất định phải .

“Xin mời số 10, Lưu Tranh ra nhà thuốc lấy thuốc.”

Anh ta nghe thấy số liền lập tức đỡ Lưu Tranh đứng lên.

Hành lang rộng như , ta vẫn cố đâm mạnh vào vai tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...