Sính Lễ Không Mua [...] – Chương 1

Tôi và trai vì chuyện sính lễ mà chiến tranh lạnh lần thứ n, sau đó ta quay sang mua một chiếc xe mới và đăng lên mạng xã hội.

“Ba trăm nghìn cho một người phụ nữ và ba trăm nghìn cho một chiếc xe, chọn cái nào tôi vẫn phân biệt rõ.”

Tôi ấm ức đến mức nước mắt rơi lã chã, trước mắt lại hiện ra những dòng bình luận như đạn bay.

【Nữ chính sao không hiểu, sính lễ có thể cho không chủ đòi.】

【Nam chính cực khổ dành dụm là để mua nhà cho nữ chính, không ngờ nhà nữ chính lại đòi sính lễ cao như , thật lạnh lòng.】

【Đúng , thật ra ta nữ chính đến chết đi sống lại, thề sẽ để có cuộc sống tốt, chỉ là bây giờ muốn thử xem có dám cùng ta tay trắng dựng nghiệp hay không.】

Nhưng nhà tôi cũng đã , sính lễ chỉ là thủ tục, đến lúc đó sẽ trả lại toàn bộ cho chúng tôi. Tôi đang định giải thích với ta thì ta lại nhắn tin cho tôi.

“Bố mẹ em chẳng phải coi thường sao?”

“Nếu muốn bán con thì chia tay ngay đi, không cản em trèo cao.”

Tay tôi khựng lại khi đang gõ tin nhắn trả lời, rồi mở ra tin nhắn của một người vừa gửi.

“Xe, nhà đều có, sáu món vàng, một chiếc nhẫn kim cương, sính lễ em định, suy nghĩ về không?”

Nhiều năm qua, biết bao người giới thiệu đến xem mắt tôi đều lần lượt bỏ cuộc.

Chỉ có Lâm Trầm kiên trì không mệt mỏi tìm cách chen chân.

“Xe, nhà đều có, sáu món vàng, một chiếc nhẫn kim cương, sính lễ em định, em thử nghĩ đến không?”

Tôi không biết trả lời thế nào, còn bình luận thì cuồn cuộn kéo đến.

【Tất nhiên là không ! Nữ chính phải cùng nam chính phấn đấu từ đáy đi lên, tuyệt đối không thể thực dụng như !】

【Xe là bộ mặt của đàn ông, mua xe trước, nữ chính chắc chắn sẽ hiểu!】

Tôi phóng to tấm ảnh, thấy ghế phụ chiếc xe mới của Giang Chu có một người phụ nữ.

Chính là Lưu Tranh – đồng hương kiêm đồng nghiệp mà ta hay nhắc.

ấy suốt ngày treo trên miệng khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, sính lễ 0 đồng, rất đàn ông ưa thích.

Tôi cố ép mình ngắm một lúc, cũng chẳng có ý định nhượng bộ, còn bình luận thì bắt đầu sốt ruột.

【Nữ chính sao thế, nam chính chỉ cố ý chọc giận thôi, đang đợi đến tìm ấy đấy. Chiếc xe mới này thật ra là để đưa đón đi , cho nở mày nở mặt nên mới mua.】

【Hơn nữa, sính lễ đưa cho nhà thì là của bố mẹ , ấy mua xe chẳng phải cũng hưởng sao! Nữ chính phải phân biệt rõ chứ!】

【Trời ạ, nữ nhi, chỉ chút sính lễ này mà căng như sao! Tầm mắt phải xa hơn.】

Tôi không hiểu, đòi sính lễ thì là tầm ngắn hạn ư?

Tôi và Giang Chu là người từ thời đại học, chỉ còn một bước nữa là kết hôn, lại vướng ở sính lễ, không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần.

Anh ta nhất quyết cho rằng nhà tôi đòi sính lễ là bán con , là cố khó ta.

Năm tôi hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên ta gặp bố mẹ tôi, món quà ban đầu tôi mua sẵn để ta mang tới lại bị đổi thành quà mọn do Lưu Tranh chuẩn bị, là để thử thái độ nhà tôi.

Giang Chu chẳng hề nghĩ, để sắp xếp cuộc gặp mặt đó tôi đã tốn bao nhiêu tâm sức.

Anh ta mang trà quá hạn và rượu kém chất lượng đến ra mắt, nụ trên mặt bố mẹ tôi suýt thì cứng lại.

Khi nhắc đến chuyện sính lễ, ta quay lưng bỏ đi và buông lời.

“Ít khinh người quá, đừng tưởng thiếu niên nghèo là dễ bắt nạt.”

Tôi bị bố mẹ ép chia tay, nhốt ở nhà để chuẩn bị xem mắt.

Không biết ta nghe ở đâu chuyện tôi sắp xem mắt, lại quay lại tìm tôi nối lại xưa.

Anh ta khóc lóc thề thốt.

“Viên Viên, xin em đừng rời xa , nhất định sẽ dành đủ tiền sính lễ, hứa.”

“Chỉ cần nghĩ đến việc em sẽ gả cho người khác, chỉ muốn chết ngay lập tức.”

Khi đó cuồng nhiệt, có là no bụng.

Chúng tôi từ công khai nhau thành lén lút, chia tay ta tôi suýt mắc trầm cảm, nên bố mẹ cũng nhắm mắt cho qua.

Tôi thậm chí từng nghĩ, nếu ta không đủ tiền, tôi có thể lấy tiền tiết kiệm của mình bù cho ta một phần.

Thế là tuổi tôi cứ thế bị kéo dài.

Không biết từ khi nào, có lẽ là khi sự nghiệp ta khởi sắc, Giang Chu cũng chẳng còn nhắc đến chuyện kết hôn nữa.

Bố mẹ tôi thì bắt đầu sốt ruột.

Họ tôi không cần xe, không cần nhà, còn hứa sẽ cho của hồi môn gấp đôi sính lễ, chỉ dặn trước tạm thời đừng cho Giang Chu biết.

Hôm qua khi tôi đề nghị lấy sính lễ để kết hôn, ta lại khinh khỉnh liếc tôi một cái.

“Còn nhắc sính lễ à? Thật tưởng mình vẫn là trẻ chắc? Không soi gương xem bây giờ mình còn đáng giá không?”

Hôm nay ta liền trả góp mua một chiếc xe, dùng sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, âm thầm ép tôi phải nhượng bộ.

Xe mới vẫn là người cũ, ta chọn rất dứt khoát.

Triệu Viên của năm mười tám tuổi tin rằng có thể vượt qua mọi khó khăn.

Triệu Viên của năm hai mươi tám tuổi quyết định buông tha cho chính mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...