1.
Nhìn số tiền 200.000 tệ vừa chuyển vào tài khoản, trai tôi – Trương Lạc – bỗng nhiên đề nghị:
“Em , chúng ta bên nhau lâu như rồi, cũng nên có một mái ấm rồi nhỉ.”
Tim tôi bỗng nhiên thót lại, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
“Sao tự nhiên lại chuyện này?”
Dù sao thì chúng tôi cũng đã ở bên nhau ba năm, ta chưa bao giờ chủ nhắc đến chuyện kết hôn.
Tháng trước, tôi đưa ta về gặp bố mẹ, họ hỏi khi nào tính chuyện cưới xin, thì Trương Lạc còn lấy lý do sự nghiệp đang thăng tiến để thoái thác.
Vậy mà mới chưa đến nửa năm, ta đã muốn kết hôn rồi sao?
Lẽ nào là vì tôi trúng số 200.000 tệ?
Gương mặt ta tràn đầy tham lam đôi mắt lóe lên tia sáng:
“Trước đây đã muốn cầu hôn em rồi, sợ bố mẹ em xem thường .”
“Nhưng giờ thì khác rồi, có 200.000 tệ trong tay rồi.”
Trương Lạc phấn khích nắm lấy tay tôi, vuốt ve:
“Em , coi như số tiền trúng số này là sính lễ tặng em trước nhé.”
Những lời này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào niềm vui vừa mới có của tôi.
Cái gì mà gọi là “tặng em sính lễ” chứ?
Lúc này tôi mới nhớ lại khi ta biết tôi trúng số, ôm tôi và “sính lễ có rồi”.
Thì ra ta muốn lấy tiền tôi trúng số sính lễ?
Nói cách khác, ta muốn tôi tự bỏ tiền ra để gả mình đi sao?
Tôi lập tức tỉnh táo lại, mạnh mẽ rút tay khỏi tay ta, lạnh giọng :
“Đây là tiền em trúng số, sao lại dùng sính lễ ?”
Trương Lạc không đồng với lời tôi, rằng chúng tôi đã bên nhau lâu như rồi, không cần tính toán chi li.
“Hơn nữa, kết hôn xong, số tiền này chẳng phải cũng là của em à? Vòng đi vòng lại vẫn là 200.000 tệ, em đâu có thiệt.”
Thậm chí ta còn lấy mức sính lễ cao nhất trong làng họ – chỉ có 30.000 tệ – ra so sánh, rồi ta đã tặng tôi tận 200.000 tệ.
Giọng điệu như thể tôi đã chiếm món hời lớn lắm .
Tôi lạnh, không thể tin đây lại là người tôi đã hẹn hò suốt ba năm.
Tôi lườm ta một cái, cảm thấy vô cùng chán nản.
“Vậy có phải em còn nên cảm ơn vì đã coi trọng em không?”
Trương Lạc không nghe ra ẩn ý trong lời của tôi.
Anh ta nhoẻn miệng , tiếp tục vẽ ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp:
“Em , nghĩ rồi, chúng ta lấy số tiền sính lễ này để đặt cọc mua một căn nhà cưới đi. Nhà đứng tên , sẽ trả góp hàng tháng. Còn gia đình em chỉ cần lo chi phí trang trí là .”
Không đợi tôi trả lời, ta hào hứng lấy điện thoại ra tính toán:
“Chỉ có điều 200.000 tệ tiền đặt cọc hơi ít, mỗi tháng phải trả góp hơn 8.000 tệ, áp lực hơi lớn.”
“À đúng rồi, nhớ em còn có 150.000 tệ tiết kiệm mà, nếu đặt cọc 350.000 tệ thì mỗi tháng chỉ cần trả hơn 6.000 tệ thôi, áp lực sẽ nhỏ hơn nhiều.”
Tôi đứng sững tại chỗ, mất hai phút mới tiêu hóa hết ý của ta.
Nhớ lại lần trước, tôi vừa thanh toán tiền nhà thì ngân hàng gửi tin nhắn đến.
Anh ta còn khen tôi là “ nhỏ giàu có, biết chi tiêu, sau này chắc chắn là một người vợ tốt”.
Khi đó tôi còn vui vẻ trong lòng.
Hóa ra, lúc đó ta đã nhắm vào số tiền của tôi rồi, còn tôi thì chẳng hề hay biết.
Lương hàng tháng của ta chỉ có 8.000 tệ, trừ bảo hiểm và thuế ra, trả góp tiền nhà xong thì cuộc sống hàng ngày cũng thành vấn đề.
Anh ta chắc chắn là có ý định dựa vào tôi để sống.
Thế gian này đâu có chuyện dễ dàng như ?
Tôi cố kiềm chế cơn giận, mỉm rạng rỡ với ta:
“Nhà thì em có thể mua, trang trí gia đình em cũng có thể lo.”
Chưa kịp xong, ta đã kích muốn ôm tôi.
Tôi hoảng sợ lùi lại mấy bước, ngắt lời ta, nhấn mạnh từng chữ:
“Nhưng… kết hôn, đừng có mà mơ, chúng ta chia tay đi!”
Sắc mặt Trương Lạc lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng :
“Ý em là sao? Muốn chia tay với à?”
“Đừng nữa, em tưởng mình còn trẻ chắc? Em sắp 30 tuổi rồi, ở tuổi này mà chia tay, còn người đàn ông nào muốn em nữa?”
Nghe xem, đây là lời con người ra sao?
Chỉ vì lớn tuổi một chút mà ngay cả quyền chia tay cũng không có à?
Anh ta nghĩ bản thân quý giá lắm chắc, mà tôi phải nôn nóng gả cho ta?
“C,út đi…”
Tôi thực sự không nhịn nổi nữa, giơ tay tát ta một cái.
Nghĩ lại ba năm cảm này, tôi đúng là mù rồi.
2.
Tôi và Trương Lạc quen nhau qua công việc. Tuy gia cảnh ta không tốt, lại là người chăm chỉ, cầu tiến, ham học hỏi.
Thêm vào đó, ta có gương mặt khá ưa , rất hợp với gu thẩm mỹ của tôi.
Quan trọng nhất là ta đối xử với tôi rất tốt, gần như vô điều kiện bao dung tôi, khiến tôi cảm thấy ta là người đáng để gửi gắm cả đời.
Mới nhau, ta nhắc đi nhắc lại chuyện gia cảnh của mình, hỏi tôi có chê ta nghèo không.
Khi đó tôi còn nghĩ ta thật thà, giờ nhớ lại, tôi mới dần nhận ra mọi chuyện đều có dấu hiệu từ trước.
Khi đi chơi với tôi, lúc đầu ta giành trả tiền, sau đó lại cố tỏ ra nghèo khổ trước mặt tôi – ví dụ như chỉ ăn mì gói hoặc bánh bao vào bữa trưa.
Thậm chí đồng nghiệp còn trêu chọc ta là một kẻ cuồng , vì mà không màng đến cuộc sống cá nhân.
Khi đó tôi còn thấy áy náy, sau này đi chơi cùng ta, tôi đều tranh trả tiền.
Anh ta chê tôi ăn đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe, thường xuyên đến nhà trọ của tôi nấu cơm, tiền mua đồ ăn đều do tôi bỏ ra.
Sau đó, ta viện cớ tôi sống một mình không an toàn, rồi dọn đến sống chung với tôi.
Sau khi ở cùng nhau, ta chưa bao giờ đề cập đến chuyện góp tiền nhà hay sinh hoạt phí.
Quà ta tặng tôi, chỉ cần lên Pinduoduo tra giá cũng không quá 50 tệ, trong khi quà tôi tặng ta chưa lần nào dưới 500 tệ.
Những chuyện như nhiều vô số kể.
Chỉ cần ta một câu “nhà nghèo”, tôi liền tự nguyện móc hết mọi thứ ra cho ta.
Giờ nghĩ lại, suốt ba năm qua ta chỉ toàn lợi dụng tôi, còn tôi lại mù quáng đến mức không nhận ra điều đó.
Tôi lạnh sống lưng, cảm giác như rơi xuống hầm băng.
May mắn là tôi kịp dừng lại đúng lúc, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Sau khi cãi nhau xong, tôi tức giận bỏ về nhà bố mẹ.
Bố mẹ tôi thấy tôi về một mình thì ngạc nhiên:
“Khởi Khởi, sao con lại về một mình? Bạn trai con đâu?”
Lúc này tôi mới nhớ ra hôm nay đã hẹn với bố mẹ sẽ đưa Trương Lạc về ăn cơm.
Dù đã chia tay, thái độ của Trương Lạc, rõ ràng là ta chưa chịu buông tay.
Không muốn bố mẹ lo lắng, tôi bịa một lý do qua loa rồi nằm dài trên sofa, nghĩ xem phải cắt đứt hoàn toàn với ta thế nào.
Vừa định nhắm mắt lại, điện thoại rung hai cái.
Là tin nhắn của Trương Lạc.
Tôi chợt nhớ ra, mình quên chưa chặn ta.
“Em , hôm nay tạm bỏ qua cái tát đó nhé.”
“Em suy nghĩ chuyện mua nhà thế nào rồi?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật mẹ , hay là chúng ta mua nhà trước rồi tặng mẹ một bất ngờ nhé?”
Anh ta lại tiếp tục giở trò ghê tởm:
“Em thấy tặng mẹ một chiếc vòng tay vàng thì sao? Không cần quá đắt, khoảng một hai vạn tệ là , coi như quà ra mắt của con dâu mới.”
Tin nhắn liên tục gửi đến, nội dung chỉ xoay quanh việc tôi phải bỏ tiền ra.
Tôi thấy huyết áp của mình tăng vọt.
Không hiểu sao ta có thể mặt dày đến mức này?
Tôi lập tức trả lời:
“Liên quan gì đến tôi chứ?”
“Tôi lại lần nữa, chúng ta chia tay rồi.”
Tên này chắc chắn não có vấn đề, nghĩ viển vông quá rồi!
Tôi cho ta hai ngày để dọn đồ ra khỏi nhà trọ tôi , sau đó chặn toàn bộ liên lạc với ta.
3.
Ngày hôm sau, tôi đi như bình thường, vừa bước vào công ty, đồng nghiệp đã đồng loạt chúc mừng tôi:
“Khởi Khởi, chúc mừng nhé!”
Nghe , tôi có chút hoang mang, tưởng rằng mọi người đã biết chuyện tôi trúng số.
Cười :
“Cảm ơn mọi người, tối nay tôi mời cả nhóm ăn một bữa.”
Chưa kịp ngồi xuống, có người hỏi:
“Khởi Khởi, sắp kết hôn rồi à? Định ngày cưới chưa? Tôi này, chuẩn bị đám cưới phải bắt đầu sớm đi nhé…”
Nụ trên mặt tôi lập tức cứng đờ.
“Hả… gì cơ? Kết hôn á?”
Đồng nghiệp vỗ vai tôi, :
“Cô còn giả vờ à? Trương Lạc đã gửi sính lễ rồi còn gì?”
“Hôm qua cậu ta đăng cả lên WeChat đấy, tôi còn tưởng cậu ta keo kiệt, ai ngờ chịu bỏ hẳn 200.000 tệ sính lễ cơ đấy.”
“Trước giờ thấy cậu ta im lặng, hóa ra là âm thầm tích góp tiền sính lễ.”
Tôi lập tức kéo Trương Lạc ra khỏi danh sách chặn, mở trang cá nhân của ta.
Quả nhiên, ta đã đăng một bức ảnh chụp số tiền 200.000 tệ vừa chuyển vào tài khoản tôi.
Người nhận là tên tôi, phần người gửi đã bị che đi.
Dưới bài đăng, ta viết: “Sính lễ đến muộn.”
Bình luận phía dưới hầu hết là đồng nghiệp quen biết.
Ban đầu, mọi người còn chúc mừng, về sau, có người bắt đầu kháy tôi đòi sính lễ quá cao.
“Không ngờ gia đình Khởi Khởi lại đòi sính lễ tận 200.000 tệ, Trương Lạc vất vả quá.”
“Trước đây tưởng Khởi Khởi lâu như thì không cần sính lễ chứ, ai ngờ vẫn lấy 200.000 tệ, chậc chậc…”
“Trương Lạc giỏi thật! Gom góp 200.000 tệ không dễ chút nào, đúng là vì mà nỗ lực hết mình.”
Bạn thấy sao?