Hôm nay, tôi thấy Thương Lâm bước vào lớp học với vẻ mặt không vui.
Tôi hỏi hắn sao , hắn :
"Lúc nãy đi mua trà sữa cho cậu ở quán trà sữa, ly trà sữa vị đào là ly cuối cùng, có một học cứ đòi tôi nhường cho cậu ấy."
"Tôi nghĩ, đây là món trà sữa đại ca mình thích nhất, thân là tiểu đệ sao có thể nhường chứ."
"Kết quả, cậu ta đã cướp lấy ly trà sữa từ tay tôi."
Thật quá đáng, tôi bắt đầu tức giận rồi.
"Cái gì?! Dám cướp trà sữa từ tay Thương Lâm, đứa nào mà gan ?!"
"Tôi nhất định phải khiến nó quỳ xuống xin lỗi cậu!"
Thương Lâm có vẻ hơi e dè, kéo kéo tay áo tôi: "Hay là thôi đi nhỉ...?"
"Cậu là tiểu đệ của tôi, bắt nạt cậu có khác gì bắt nạt tôi đâu?”
"Đi, dẫn tôi đi tìm nó xem nào!"
Tôi đi theo Thương Lâm đến trước cửa một cửa hàng tiện lợi.
Thương Lâm đứng trước mặt tôi, giọng điệu khá đắc ý với người phía trước: "Tôi gọi đại ca nhà tôi đến rồi!"
"Biết điều thì mau trả lại trà sữa cho đại ca nhà tôi đi!"
Tôi vòng qua Thương Lâm đi đến trước, vừa định mở lời thì bị một tiếng quát lớn cho sững sờ.
"Chỉ bằng mày?"
Đối diện là một nam sinh cao 185 cm, vạm vỡ cơ bắp, đang cau mày tôi.
Trùm trường, Chu Chấn Thiên.
Hắn ta nổi tiếng khắp cái trường Nam Kinh này, suốt ngày đánh nhau chuyện rắc rối, không ai dám đến vì bố hắn là Hiệu trưởng.
Tôi hơi hối hận vì đã đến đây, đang suy nghĩ cách nào để thoát thân.
Thương Lâm, thằng bé vô tri này, thế mà dám chủ khiêu khích cái thứ này.
"Đại ca nhà tôi bảo cậu phải quỳ xuống xin lỗi!"
Chu Chấn Thiên trừng mắt tôi.
Tôi vội vàng giải thích: "Tôi chỉ muốn là... uống trà sữa tốn kém quá."
"Đại ca nhà tôi bảo phải đi tìm cậu để đòi lại công bằng.”
"Nên chỉ muốn là ... lần sau cậu cứ việc lấy thẳng."
"Đại ca còn bảo..."
"CMN cậu đừng nữa! Tôi nào có nhiều thế đâu!"
Thật sự là không thể bịa thêm nữa.
Chu Chấn Thiên có vẻ mất kiên nhẫn: "Các người có chuyện gì không? Không có thì cút liền cho bố!”
"Được rồi, chúng tôi đi ngay, đi ngay đây."
Tôi kéo Thương Lâm chạy biến khỏi cửa hàng tiện lợi như bị ma đuổi.
Đằng sau vang lên tiếng khúc khích của Thương Lâm.
Tôi dừng bước, hắn.
Nhưng bỗng nhận ra bàn tay đang nắm lấy tay hắn không biết từ lúc nào đã biến thành mười ngón tay đan xen vào nhau.
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng cố gắng tách tay hai đứa ra, hắn lại càng siết chặt hơn.
"Cậu gì ?" tôi hỏi.
"Đại ca, em sợ!"
Thương Lâm lúc này với vẻ mặt rụt rè, tủi thân, khiến tôi nhớ đến hình ảnh cậu bé trong tâm trí mình.
Bỗng nhiên, lòng tôi dâng lên một cảm giác thương xót.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng hắn, an ủi: "Đừng sợ, có đại ca ở đây rồi."
Rồi lấy ra một viên kẹo đưa cho Thương Lâm, : "Lúc sợ hãi, ăn một chút đồ ngọt sẽ không còn sợ nữa."
Đôi mắt đen láy của Thương Lâm lóe lên tia sáng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
"Có cậu ở đây thật tốt, Mục Niệm Hi."
Nhưng tôi lại cảm thấy buồn, cậu bé nhút nhát ngày xưa, không có tôi bên cạnh, liệu cậu ấy có sống tốt hay không?
7
Có người từng , nếu hoa đào của héo tàn, ắt hẳn nó đã nở rộ ở nơi của người khác.
Đúng , tuần này là lần thứ ba Thương Lâm nhận thư rồi.
Như thường lệ, hắn lại đưa nó cho tôi xem.
"Cậu không thích à?", tôi hỏi, "Bạn học kia xinh xắn đấy chứ."
Thương Lâm nhíu mày, "Cậu mong tôi thích ấy à?"
Loại chuyện này thì liên quan gì đến tôi mà thích với chả không thích.
“Cậu giúp tôi giải quyết đi.” Giọng điệu có chút bực bội.
“Tôi á hả??”
Thương Lâm nhướng mày :
“Cậu không phải là đại ca của tôi sao? Không nhờ cậu thì nhờ ai đây?”
“Cậu chắc chưa, nhờ tôi giải quyết thật hả?”
“Làm sao giúp đây trời??”
Tôi bất lực, nhún vai tỏ vẻ không thể gì.
Thương Lâm mỉm , ánh mắt hoa đào như xoáy sâu vào mặt tôi:
“Được chứ, ví dụ như, ... giả vờ tôi, dứt điểm một lần luôn!”
Dứt điểm giúp cậu xong thì tôi cũng đi tong luôn đấy! Coi như tự cắt vận hoa đào của mình luôn hả!!
Tôi hỏi:
“Cậu có chắc muốn tôi giúp không?”
“Một lần và mãi mãi, không hối hận?”
Thương Lâm lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
"Làm sao có thể hối hận ."
Tôi bật , thì giúp cậu lần này.
Trên hành lang, viết thư cho Thương Lâm mặt ửng hồng, cúi đầu không dám vào mắt Thương Lâm.
"Có phải chính là cậu đã viết thư cho Thương Lâm nhà tôi không?" tôi hỏi.
"Cậu là ai?" đầy vẻ cảnh giác.
"Chuyện tôi viết thư cho Thương Lâm liên quan gì đến cậu?"
"Cậu là ai của cậu ấy !"
Cô này khi tức giận trông giống hệt như một Chihuahua đang cắn người.
Thương Lâm khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt như đang xem kịch vui.
Tôi hắng giọng, rõ ràng với :
"Thương Lâm không thích cậu, cậu đừng quấn lấy cậu ấy nữa."
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, lớn tiếng chất vấn tôi:
"Cậu là ai của cậu ấy! Dựa vào đâu mà Thương Lâm không thích tôi!"
Tôi lườm một cái, sao lại không hiểu tiếng người chứ.
Tôi hỏi ngược lại:
"Trước đây đã có rất nhiều viết thư cho Thương Lâm, điều này chắc hẳn cậu cũng biết chứ."
Cô nén lại cơn giận, do dự gật đầu.
Tôi lại :
"Cậu đã bao giờ nghĩ đến lý do cậu ấy từ chối tất cả bọn họ chưa?"
Sau một hồi im lặng, biểu cảm của trở nên có chút gượng gạo.
"Ý cậu là, cậu ấy có ...”
"Đúng !" Tôi vội vàng khẳng định.
Rồi tôi , với âm lượng đủ lớn để hai đầu hành lang đều nghe thấy:
"Thương Lâm, cậu ấy vốn không thích phụ nữ đâu!"
Thương Lâm ở bên cạnh rõ ràng sững sờ, nhiệt độ xung quanh cũng đang giảm xuống.
Có thể đoán sắc mặt cậu ấy lúc này tệ đến mức nào.
"Cái gì?!"
Trong mắt lộ ra sự kinh ngạc, xấu hổ, tức giận và không thể tin .
Cô đi đến trước mặt Thương Lâm, mắng một cách thậm tệ:
"Thật ki.nh t.ởm!" Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Tôi quay lại vỗ nhẹ vào vai Thương Lâm.
“Đi thôi, sau này đảm bảo sẽ không còn nào dám bén mảng tới gần cậu nữa đâu.”
Hắn lớn, nghiến răng nghiến lợi :
“Được lắm, Mục Niệm Hi, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời này.”
8
Ở phía sau lớp học, tôi đang lướt video xem mấy đẹp trai.
Gần đây tôi luôn cảm thấy tâm trí không tập trung cho lắm.
"Hi Hi!", bỗng nhiên tôi bị vỗ nhẹ vào vai.
Là thân "nữ thần biển cả" của tôi, Trương Tiểu Manh, bên cạnh còn có một chàng trai.
"Đây là trai tớ nha!", ấy giới thiệu với tôi.
Tôi ngẩng đầu lên một lượt.
Hôm qua không phải người này.
“Cục cưng à, đi mua cho giúp em một ly nước mát với nha~~.", quay qua nũng nịu với chàng trai.
Sau khi đuổi người đi, Trương Tiểu Manh lập tức sáp lại hỏi:
"Người này, trông thế nào?”
Tôi không lấy lạ, mặt không cảm :
"Bình thường."
Cô ấy bĩu môi, tò mò tôi một lượt.
"Này, trước đây cậu có như đâu."
"Sao tự nhiên lại không hứng thú với trai đẹp nữa ?"
Có sao?
Có lẽ do ở bên cạnh Thương Lâm lâu rồi nên sức đề kháng với trai đẹp cũng tốt hơn nhiều đó.
"Tìm tớ có chuyện gì ?"
"À, cậu đã xem tin nóng hổi hôm nay chưa?"
Trương Tiểu Manh hào hứng giơ điện thoại ra cho tôi xem.
"Tin nóng nhất hôm nay: Tân Tổng giám đốc tập đoàn Phong Thương đã về nước, chuẩn bị phát triển sự nghiệp tại quê nhà."
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Tập đoàn Phong Thương? Là công ty nằm trong top 10 thế giới đó hả?"
"Đúng , đúng , chính là công ty này."
"Nghe tổng giám đốc của Phong Thương tham gia quản lý công ty từ năm 15 tuổi, đầu năm nay đã hoàn toàn tiếp quản tập đoàn, nhậm chức CEO."
"Giờ cũng chỉ tầm tuổi chúng ta thôi, mà nghe đồn còn là một chàng đẹp trai nữa đó!"
Tôi quay đầu đi, không thèm ý đến nhỏ thân đang mê mẩn.
Bạn thân có vẻ không vui, chu môi hỏi tôi:
"Hi Hi, sao ?"
"Có phải cậu có tâm sự gì không?"
"Hay là cậu đang hả?"
Chán, đàn ông còn chưa gặp một mống, cái quỷ gì chứ.
"Để tớ đoán nhé, chẳng lẽ cậu thích Thương Lâm rồi à?"
Hỏi chấm luôn ấy, tôi theo bản năng muốn phủ nhận.
Bạn thân ngắt lời tôi:
"Cậu đừng gì trước, để tớ sắp xếp lại suy nghĩ đã."
"Cậu đi với Thương Lâm gần như , giúp cậu ta khiêu khích Chu Chấn Thiên, còn giúp cậu ta đuổi ong đuổi bướm xung quanh nữa chứ."
"Chắc chắn là cậu thích cậu ta rồi!"
"Nhìn xem, chỉ cần nhắc đến cậu ta, mặt cậu đã đỏ ửng hết cả lên!"
Tôi hoảng loạn sờ mặt.
“Đừng nhảm, t..tớ giúp cậu ấy vì cậu ấy ngốc ch.ết đi thôi!”
“Tớ đều vì lợi ích thôi, sao có thể thích cậu ấy chứ!”
Không ngờ, vẻ mặt nhỏ thân đang buôn chuyện của tôi bỗng trở nên nghiêm túc.
Tôi theo ánh mắt của cậu ấy theo, phát hiện Thương Lâm đã đứng phía sau tôi tự lúc nào.
Vẻ mặt lúc này của hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
“Vì lợi ích thôi phải không?”
Không khó để ra hắn đang rất tức giận.
"Mộc Niệm Hi, cậu khiến tôi thật mở rộng tầm mắt."
Chưa kịp để tôi giải thích, Thương Lâm đã lạnh mặt quay người bước đi.
Tôi muốn ngăn cậu ấy lại, cuối cùng cũng không thể .
Thật là một kẻ hẹp hòi, tức giận thì tức giận, tôi có quan tâm đâu!
Nhưng tại sao, trong lòng lại có chút buồn bã nhỉ?
Bạn thấy sao?