Năm tôi lên năm, bác sĩ kiểm tra tôi là một đứa t.hiểu n.ăng trí tuệ.
Mẹ tôi đau buồn khóc lóc, quay đầu đã gửi tôi vào trong trại trẻ mồ côi.
Sau khi biết sự thật, tôi lớn: “Đi từ từ, không tiễn!”
Cũ không đi, mới sao mà tới cơ chứ.
1.
Năm thứ hai ở trại trẻ mồ côi, có một hôm, viện trưởng có người muốn nhận nuôi tôi, hỏi tôi có đồng ý hay không.
Tôi quan sát người phụ nữ ăn mặc lịch sự, đẹp đẽ bên cạnh viện trưởng một lượt, không chớp mắt đồng ý ngay tức khắc.
Viện trường vô cùng kinh ngạc: “Con không cần suy nghĩ thêm chút à? Không cần phải lập tức trả lời đâu.”
“Không cần suy nghĩ đâu ạ, con đồng ý!”
Để bày tỏ sự chân thành, tôi còn chạy tới ôm chặt lấy đùi của người phụ nữ xinh đẹp đó, ngọt ngào nũng nịu :
“Hi Hi rất thích , muốn cùng về nhà.”
Tin tôi đi, gì có ai có thể kháng cự một đứa nhóc mềm mại đáng như này cơ chứ.
Quả nhiên, người phụ nữ thấy hành thân mật của tôi liền vô cùng vui vẻ, lập tức khom người bế tôi lên, sau này tôi sẽ là cục cưng của ấy.
Người phụ nữ vừa đưa tay lên, đập vào mắt tôi là một viên kim cương ba mươi cara to oạch sáng lấp lánh, trên vai còn khoác một chiếc túi Hermes cũng không kém phần hấp dẫn lòng người.
Tôi lanh trí nở một nụ ngoan ngoãn.
Nữ nhân, mới là cục cưng siêu toa khổng lồ của tôi thì có~
Bạn thấy sao?