Chương 05: Nghênh tân
Giờ nghỉ trưa của trường trung học Khôn Kiền trôi qua trong gấp gáp dù hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên. Buổi sáng phát sách giáo khoa, đến buổi chiều liền tiến hành viên, mặc dù lớp 11 nửa học kỳ đầu còn chưa đến lúc phải khẩn trương học tập, áp lực rất lớn, không lớp nào muốn mình bị lạc hậu.
Lâm Mộ tranh thủ thời gian tự do xíu xiu lúc nghỉ trưa dựa vào ban công hành lang xuống sân thể dục. Lớp họ ở lầu hai, cách sân không xa lắm, bằng vào cặp mắt tinh tường của Lâm Mộ mà dựa theo lời cậu tự nhận xét là, dù là một con ruồi đang đậu trong sân trường đứng chà chân, cậu cũng đếm nó đã chà mấy cái.
Tôn Hải xếp sách xong liền chạy ra đứng cùng Lâm Mộ, lát sau cả Hứa Nhất Lộ cũng gia nhập.
Lâm Mộ vừa vừa “bình luận trực tiếp” cho Hứa Nhất Lộ nghe: “Đang nghiêm nghỉ, a đù, đợt này huấn luyện viên dữ ghê, rống cũng to nữa, cậu nghe thấy không?”
Hứa Nhất Lộ : “Nghe.”
Tôn Hải đứng cạnh tiếp lời: “Có nhỏ kia dễ thương ghê, đang đứng ở hàng thứ hai đếm ngược đó, chân dài miên man!”
Lâm Mộ cũng ý đến, cậu chằm chằm một lát, cảm thấy tư thế nghiêm nghỉ của đối phương hình như có chút không giống mọi người, vừa mới chớp mắt một cái, đã thấy nữ sinh kia khom người xắn ống quần lên.
Tôn Hải: “…”
Hứa Nhất Lộ không thấy, nên không rõ tại sao hai người đứng cạnh đột nhiên lại im lặng, bèn hỏi: “Sao thế?”
Giọng của Lâm Mộ rất khẽ: “Chân phải của bé là chi giả.”
Hứa Nhất Lộ trừng to hai mắt, thở dài một tiếng, thật lòng khâm phục : “Lợi ghê ha.”
Lâm Mộ thầm nghĩ: Đúng .
Cậu chăm bé kia một hồi lâu, chợt quay đầu, phát hiện Mỹ Mỹ đang ngồi dưới gốc cây.
Tôn Hải bị tác mãnh liệt của Lâm Mộ cho hoảng sợ, níu lấy tay cậu : “Mày cẩn thận chút đi, coi chừng té giờ.”
Lâm Mộ không thèm để ý, cơ hồ vươn nửa người ra ngoài lan can, đảo mắt một vòng, mới thấy Lục Nhung đang cầm ly nước trên tay đi tới.
Có một thời gian không thấy, cảm giác Lục Nhung hình như lại cao thêm một chút, da không đen như hồi lần đầu mới gặp, tóc giống như cũng dài hơn, Lục Nhung đưa tay mở nắp ly nước tự mình uống trước, sau đó mới đưa cho bà nội, Mỹ Mỹ uống một ngụm, nhoẻn miệng lộ ra hàm răng lưa thưa.
Tôn Hải cũng thấy, có chút ngạc nhiên: “Dẫn cả người nhà đến trường luôn?”
Lâm Mộ thuận miệng một câu: “Bà nội cậu ta mắc chứng Alzheimer, không có người trông không .”
Tôn Hải “Ồ” lên một tiếng, lại cảm giác giống như có gì đó không đúng lắm, đột nhiên giật mình chợt phản ứng: “Làm sao mày biết? Mày quen thằng đó hả?”
Lâm Mộ bình tĩnh đáp: “Lâm Triều quen.”
Vừa nghe thấy là người quen của Lâm Triều, Tôn Hải lập tức cảnh giác, nhón người duỗi cổ muốn bộ dạng của Lục Nhung ra sao, lại bị Lâm Mộ đẩy mặt đi chỗ khác.
“Đừng cản đường.” Lâm Mộ như kẻ sự, cùng Tôn Hải đẩy qua đẩy lại. Bên dưới Lục Nhung đột nhiên quay đầu về phía bên này, Lâm Mộ hoảng sợ, đầu óc chưa kịp nghĩ ngợi đã theo bản năng kéo Tôn Hải ngồi sụp xuống tránh sau ban công.
Hứa Nhất Lộ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cả người ngỡ ngàng đứng đực ra tại chỗ, quanh quất một lát, cũng bị Lâm Mộ kéo ngồi xuống.
Ba người vây thành một vòng, đều không hiểu tại sao mình lại phải ngồi xổm lén lút như , Tôn Hải Hứa Nhất Lộ, lại qua Lâm Mộ, thật sự nghĩ không ra, liền thật nhỏ giọng giống như đang mưu đồ gì đó xấu xa, hỏi: “Mày trốn cái gì á?”
Lâm Mộ cũng bắt chước đối phương thều thào trả lời: “Không muốn cậu ta thấy.”
Hứa Nhất Lộ ngây thơ hỏi lại: “Tại sao ?”
Lâm Mộ không thể rõ , chỉ bảo: “Nói chung tạm thời không .”
Tôn Hải vẻ mặt nghi ngờ cậu: “Mày gì có lỗi với người ta à?”
Lâm Mộ đương nhiên không thừa nhận: “Đời nào!” xong, lại bổ sung thêm một câu, “Nói chung không phải như mày nghĩ đâu.”
Tôn Hải đầy đầu dấu chấm hỏi, thầm tao có nghĩ cái gì đâu, vừa ngẩng mặt lên, lại thấy Lâm Mộ lén lút người ta.
Mỹ Mỹ lúc này đã uống nước xong, Lục Nhung trở về hàng bắt đầu luyện nghiêm nghỉ, bé nữ sinh mà lúc trước ba người Lâm Mộ để ý bước đến ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh Mỹ Mỹ.
Tôn Hài ống quần xắn cao của bé, không kềm lẩm bẩm một câu: “Cái chân thép của nhỏ ngầu vãi luôn.”
Lâm Mộ tầm mắt toàn bộ đều đổ dồn lên Lục Nhung nên không ý lắm, cậu đối phương tập luyện nào là “quay sang trái”, “quay sang phải” “nghỉ” rồi “nghiêm”, như thế lặp đi lặp lại mà không thấy buồn chán tí nào, hai tay chống cằm xem đến thích thú vô cùng.
Hứa Nhất Lộ không thấy gì, chỉ có thể đứng nghe hai người họ mỗi người một đằng.
Một vị về Lục Nhung, vị kia lại về “ bé chân thép”, nghe một hồi đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, biểu càng thêm hoang mang.
Mãi cho đến lúc có người gọi tên Lâm Mộ.
Lâm Mộ đang dở nửa câu, nghe tiếng kêu liền theo thói quen nhíu mày “chậc” một tiếng, cả người biếng nhác quay đầu lại người đang đứng cạnh cửa phòng học, trong giọng tràn ngập khó chịu: “Kêu gì.”
An Cẩm Thành, thiếu gia đứng đầu Khôn Kiền, với vẻ bề ngoài không khác gì mỹ thiếu niên từ truyện tranh bước ra, nếu dùng lời của Tôn Hải nhận xét, thì An thiếu gia đây chính là một đại nhân vật chân chính, mà đến cả lỗ chân lông cũng đều gien tôn quý nhồi vào, từng sợi chân lông đều khắc vào hai chữ thanh cao, mỗi khi chuyện với đám dân đen như bọn họ đều phải lau miệng mười lần.
Đại nhân vật lúc này trên mặt không có biểu , ánh mắt đám bọn họ giống như đang một đám dân đen ngu muội, lãnh đạm : “Thầy gọi mấy người.”
Lâm Mộ bĩu môi, vỗ Tôn Hải một cái, đưa tay đỡ Hứa Nhất Lộ, vẻ mặt không nguyện : “Vào lớp thôi.”
An Cẩm Thành liếc ra phía ngoài ban công một cái, đám học sinh lớp 10 mới nhập học phải tập quân sự ba ngày, cũng chẳng biết có cái gì hay ho mà lại khiến đám ba người Lâm Mộ đến hăng say như .
Lâm Mộ bước đến trước mặt đối phương, vẻ mặt khó chịu : “Tránh đường dùm cái.”
An Cẩm Thành đứng im tại chỗ, mắt Hứa Nhất Lộ: “Cũng không phải không đi qua .”
Là có thể đi qua, với điều kiện là Lâm Mộ không đỡ Hứa Nhất Lộ, cậu nhíu mày, vừa tính nổi nóng, đã thấy Hứa Nhất Lộ buông tay mình ra.
“Cậu vào trước đi.” Hứa Nhất Lộ giống như có vẻ khá sợ An Cẩm Thành, cả người rúc lại như con bồ câu đang sợ hãi, nhỏ giọng : “Làm phiền..”
Nói xong liền nhích người lại gần cửa, có lẽ do không ý khoảng cách mà cả người đều va vào khung cửa.
Lâm Mộ lạnh mặt, nghiến răng lặp lại lần nữa “Tránh ra.”
An Cẩm Thành thẳng vào Lâm Mộ, vài giây liền dời mắt đi chỗ khác, im lặng nhích người qua một bên.
Hứa Nhất Lộ bị Lâm Mộ níu lấy kéo vào lớp, Tôn Hải giống như đã sớm quen với cảnh đầy mùi thuốc súng giữa hai người này, tuy rằng chơi thân với Lâm Mộ, bản thân cậu cũng không dám chọc vị thiếu gia đứng đầu Khôn Kiền kia, cuối cùng chỉ có thể gượng ra một nụ cực kỳ xấu hổ với An Cẩm Thành, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Chủ nhiệm của lớp chuyên bọn họ là một thầy giáo, khá lớn tuổi, họ Dương, đỉnh đầu hói quá nửa, thầy cũng là chủ nhiệm của bọn họ từ lớp 10 lên đến 11, vóc dáng tuy nhỏ con lại gầy gò, mắng người lại vô cùng hung hãn. Giáo viên bên Khôn Kiền đại đa số đều từ Khải Đông qua, người nào cũng là tinh chân chính trong ngành giáo dục.
Lâm Mộ vừa vào lớp đã bị gọi lên bục giảng.
“Phát bài thi cho mọi người.” Thầy Dương đưa tay đẩy kính mắt, ánh mắt sáng ngời “Nghỉ hè có xao nhãng học tập không đấy? Hai hôm nữa có kỳ thi trắc nghiệm, hạng nhất hạng nhì em với An Cẩm Thành chia nhau giải quyết đi.”
Tuy thuộc diện con nhà giàu, về mặt học tập An Cẩm Thành cũng có thể xem như thiên chi kiêu tử. Tất nhiên nếu muốn Lâm Mộ thừa nhận việc này thì có đánh chết hay là bắt cậu nhảy từ lầu hai xuống, cũng không có khả năng xảy ra.
Có đôi lần, Lâm Triều đi dạo forum của trường bọn họ, thấy topic battle hết sức gay gắt giữa Lâm Mộ cùng An Cẩm Thành, thật sự cảm thấy khó hiểu tại sao em trai mình lại nảy sinh mẫu thuẫn cùng một đại nhân vật như An thiếu gia, đến nỗi khiến Lâm Mộ quyết chí cố gắng học tập chỉ vì muốn đè trên đầu người ta.
Lâm Mộ đương nhiên sẽ không cho Lâm Triều biết, nguyên nhân cậu kết thù với An Cẩm Thành chính là vì .
“Người ta lúc đó cũng không cố ý mà.” Tôn Hải chờ Lâm Mộ phát bài thi xong, bắt đầu giở giọng lải nhải, “Dù sao với bề ngoài và khí chất của chị hai, ai mà ra là có vấn đề nha, nữ thần trăm phần trăm. Mày xem cả cái Khôn Kiền to như , chị hai vừa mới nhập học đã trở thành nữ thần của toàn trường, gì có cửa cho mấy đứa khác, mày thấy tao đúng không?”
Lâm Mộ chỉ chỉ đối phương, cảnh cáo: “Lâm Triều không có chỗ nào khác với người thường cả, mày ăn cho cẩn thận.” Ngưng một lát, lại “Bả cũng không thích nghe chúng ta về bả như đâu.”
Tôn Hải thở dài “Chị hai nhạy cảm quá đó thôi, chứ người ta căn bản không có ác ý mà.”
“Mày không phải người ta sao mày biết.” Lâm Mộ biểu vô cùng nghiêm túc, “Cố tỏ ra mình đồng cảm hay là bàn luận như thế, chính là có ác ý đối với bọn họ rồi, phải biết tôn trọng có hiểu không, là tôn trọng.”
Tôn Hải giơ hai tay đầu hàng, bất đắc dĩ “Rồi rồi… tao đây tôn trọng chị ấy từ tận đáy lòng, chưa?”
Lâm Mộ trào phúng đối phương: “Mày như không từng ăn hiếp bả ấy, còn xé sách giáo khoa của người ta.”
Thấy Tôn Hải giống như muốn phản bác, lập tức chẹn họng: “Đừng có với tao cái gì vì thích nên mới ăn hiếp, chiêu đó vô dụng với hai đứa tao, thử có đứa nào dám thích bả kiểu đó nữa xem, coi tao có đánh chết nó không.”
Tôn Hải ngoan ngoãn im miệng.
Lâm Mộ rốt cuộc khoan khoái một chút, cậu mở bài thi ra, vừa mới ngẩng đầu liền vô đụng phải tầm mắt của An Cẩm Thành, lập tức hùng hổ trừng lại đối phương.
Ngẫm một lát, lại có chút lo lắng, cúi đầu nhắn tin cho Lâm Triều.
“An Cẩm Thành bộ dạng xấu như quỷ.” Nhắn xong, liền ngâm nga mấy câu hát bắt đầu bài thi.
Lát sau, Lâm Triều trả lời tin nhắn: “Mi lại lên cơn gì nữa đây?”
Lâm Mộ cầm điện thoại đánh chữ trả lời: “Không, tại cả nghỉ hè không gặp nó nên cảm thán một câu ấy mà.”
Lần này Lâm Triều trả lời rất nhanh, còn kèm theo đường link của forum trường.
Lâm Mộ hỏi “Gì ?”
Lâm Triều “Bảng xếp hạng hotboy năm học mới.”
Lâm Mộ “?”
Lâm Triều nhắn một cái emo đê tiện, “Mi đứng thứ hai, em trai ạ.”
Bạn thấy sao?