Lâm Mộ, ý là khu rừng buổi đêm. Mà, mỗi lần Lục Nhung đưa tay ra dấu thủ ngữ đều ra dấu sai, tự gọi chính mình là “Tiểu Lộc”. Thật lâu về sau, Lâm Triều dùng ngón tay vẽ thủ ngữ, nhìn hai người mỉm cười. Cô “nói” : Chú nai nhỏ ngủ quên trong khu rừng lúc nửa đêm. * * * Một đám người đặc biệt… Lớn lên trong cuộc sống đặc biệt… …cùng những yêu thương đặc biệt. * * * Ta im lặng không nói Người dõi mắt tình nồng, Thế giới ơi, Xin hãy dịu dàng hơn với chúng ta…
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?