9
Đạo diễn vừa hô “Cắt”, tôi lập tức chạy đến chỗ Cố Thanh Việt.
[Chắc chắn đang không hài lòng vì tôi dám đánh đầu của .]
[Nhân tiện, tôi sẽ chơi chiêu ‘kẻ ác đi trước kiện’, ghét tôi hơn nữa! Anh quát tôi, tôi sẽ diễn vai đáng thương. Đợi show kết thúc thì ly hôn thôi!]
[Như , sau hai năm diễn trò đương, tôi cuối cùng cũng giải thoát. Nếu ly hôn, cư dân mạng sẽ chỉ trách Cố Thanh Việt không biết trân trọng tôi, chứ không đổ lỗi cho tôi. Sau đó tôi sẽ mua hot search biến ‘nỗi đau của Thẩm Ngân Tri’, chuyển hướng sang con đường nữ chính mạnh mẽ. Kế hoạch này quá hoàn hảo!]
Nhưng khi vừa đến bên cạnh , tôi chưa kịp mở miệng, Cố Thanh Việt đã bất ngờ ôm lấy tôi.
Hả?
Anh vỗ nhẹ lưng tôi, giọng đầy lo lắng: “Đau lắm không?”
Không biết từ đâu lấy ra một túi chườm đá, định đưa lên mặt tôi.
Ánh mắt này, không giống như đang diễn.
Nếu là diễn, thì chỉ có thể chứng minh rằng Cố Thanh Việt quả thật là một diễn viên tài năng.
Tôi hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.
Mất một lúc sau tôi mới hoàn hồn lại, Cố Thanh Việt là của Trần Di và Hứa Duy!
Chết tiệt! Suýt nữa tôi đã chìm đắm trong sự dịu dàng của .
Nếu đã , tôi cũng chẳng muốn tiếp tục bộ tịch nữa, liền giả vờ thoải mái: “Em không sao đâu chồng, đi xem chị Trần Di đi. Dù sao em thêm cảnh cũng là lỗi của em, chị ấy cũng bị đánh mà.”
[Chết tiệt, cú tát lúc nãy tôi ù tai luôn!]
[Phải tìm thuốc bôi ngay thôi, dù gì nhan sắc vẫn là thứ nuôi sống tôi.]
Nhưng Cố Thanh Việt lại nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng thổi vào chỗ bị đánh, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: “Đúng là sưng rồi, để đi xin thuốc từ chương trình.”
Dường như không yên tâm, còn nắm lấy tay tôi: “Còn đau không? Có cần cõng không?”
[Tôi bị đau mặt, chứ chân đâu có què!]
[Khoan đã! Sao mọi chuyện lại không như tôi nghĩ? Lẽ ra phải đi tìm Trần Di mới đúng chứ?]
Cố Thanh Việt không gì thêm, vẫn nắm tay tôi dẫn đi tìm tổ chương trình.
Đúng lúc gặp Trần Di, ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, Thẩm, là tôi quá nhập vai, đều là lỗi của tôi cả.”
Nhưng ánh mắt ta cứ dán chặt vào bàn tay đang nắm chặt của tôi và Cố Thanh Việt.
[Bà đây thật sự chẳng thèm tranh giành đàn ông với đâu.]
Tôi vội vàng buông tay Cố Thanh Việt, mỉm thoải mái: “Tôi cũng có lỗi, Trần, hai người cứ trò chuyện đi, tôi vào phòng hóa trang một chút.”
Nhưng qua khóe mắt, tôi thấy Cố Thanh Việt nhíu mày lại thành một chữ “Xuyên”.
“Lạ thật, Thẩm Ngân Tri không phải suốt ngày khoe khoang cảm sao? Sao bây giờ lại có cảm giác như đang đẩy Cố Thanh Việt ra ngoài ?”
“Cũng đúng, là vợ chồng hợp đồng mà. Nếu là thật, thì vài tháng không gặp, chắc phải dính nhau không rời rồi. Rõ ràng Cố Thanh Việt có vẻ quan tâm Thẩm Ngân Tri hơn, còn ấy thì cả ngày cứ lịch sự, khách sáo.”
“Cư dân mạng đúng là khó chiều. Người ta khoe cảm thì hợp đồng, không khoe nữa thì bảo hết . Nói gì cũng bị bắt bẻ cả.”
Thấy bình luận, tôi cực kỳ hài lòng.
Mọi thứ đang đi đúng theo kế hoạch.
Ly hôn nằm trong tầm tay!
Để đẩy nhanh tiến độ, tôi lập tức đi tìm Hứa Duy.
10
Chúng tôi ở trong một căn biệt thự nhỏ ở nước ngoài, mỗi cặp vợ chồng ở một tầng, chỉ tầng một là có lắp camera để đảm bảo riêng tư.
Trên tầng ba, Hứa Duy lén hỏi tôi: “Hai người thật sự là vợ chồng hợp đồng đúng không?”
Tình huống này thật ngại ngùng.
Hôn nhân giữa tôi và Cố Thanh Việt là hôn nhân sắp đặt vì lợi ích gia đình.
Trước đây chúng tôi chỉ gặp nhau trong các sự kiện, hầu như không có giao lưu gì.
Lần đầu tiên gặp mặt chính thức là lúc đi đăng ký kết hôn, rồi bị paparazzi chụp lại. Thế là chúng tôi thuận thế công khai.
Tôi vẫn nhớ, cả quảng trường lúc đó đều mắng tôi hám fame, chúng tôi là vợ chồng hợp đồng.
Sau đó, từ các nhóm tám chuyện của mấy tài khoản hay tung tin đồn về các cặp đôi, tôi mới biết Cố Thanh Việt và Trần Di dường như từng có một đoạn cảm.
Hôn nhân sắp đặt kiểu này không có nền tảng cảm, hỏi nhiều cũng chẳng giải quyết gì, còn vượt ranh giới.
Vậy nên tôi nghĩ, dù gì cuối cùng cũng ly hôn, chi bằng từ bây giờ xây dựng hình tượng người vợ chồng hết mực.
Đợi khi muốn tái hợp với Trần Di, tôi sẽ rời đi một cách tự tin, chuyển hướng sang con đường nữ chính mạnh mẽ.
Như , mọi người sẽ thấy tôi thật đáng thương, sau ly hôn lại sống tốt hơn, tài nguyên cũng sẽ bùng nổ.
Giới giải trí chẳng phải đang chuộng kiểu này sao?
Tôi đáp lại Hứa Duy: “Anh Hứa, hỏi là không đâu nhé. Dù sao cũng không trách , trước đây khi quay phim xong, ấy hoàn thành cảnh quay là đi nôn. Vậy mà còn có tin đồn bảo tôi bị hôi nách đấy!”
Hứa Duy qua loa: “Xin lỗi, xin lỗi, tại tôi và Trần Di có hợp đồng, không thể công khai.”
“Vậy, thật sự thích Cố Thanh Việt à?”
Hứa Duy ho khan hai tiếng: “Cũng có chút cảm .”
[Ôi trời, không ngờ đấy, Cố Thanh Việt không chỉ khiến con mê mà còn khiến cả con trai cũng phải xiêu lòng.]
[Thế thì dễ xử rồi!]
Thay vì để Trần Di chiếm lợi, tôi quyết định giúp Hứa Duy luôn!
Bị đàn ông cướp đi đàn ông, cảm giác cũng đỡ tức hơn nhiều.
Thế là chúng tôi nhanh chóng đạt một thỏa thuận bí mật.
Nhưng ngay lúc hai “chị em tốt” tay nắm tay, vai kề vai bước ra khỏi sân thượng, lại đụng mặt ngay Cố Thanh Việt.
Hứa Duy lập tức thả tay tôi ra, còn nụ của tôi cũng tắt ngúm.
Cảm giác như bị đang bắt quả tang ngoại là sao đây chứ?
Đáng ghét, giờ phải gì mới hay đây?
Tôi lập tức nảy ra một ý, đẩy Hứa Duy về phía trước: “Chồng ơi! Anh Hứa muốn thảo luận với về kỹ thuật diễn xuất, em về phòng trước nhé!”
Đóng cửa lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Áp tai vào cửa nghe không thấy tiếng bước chân nữa, tôi mới thả lỏng, chuẩn bị đi tắm.
Nhưng vừa mới bước vào, lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
[Chẳng lẽ Cố Thanh Việt đã quay lại? Không thể nào, Hứa Duy không thể giữ ấy à?]
Sau đó thì không có thêm tĩnh gì.
[Đúng là mình nghĩ nhiều quá rồi. Thôi kệ, ngâm mình tận hưởng thôi, nhân tiện trong đầu chửi Cố Thanh Việt thêm vài trăm lần.]
Cho đến khi tôi phát hiện, vì quá hưng phấn nên quên mang khăn tắm và quần áo.
11
Vừa mở cửa phòng tắm, tôi thấy Cố Thanh Việt đang ngồi trên sofa với gương mặt u ám.
Tôi lập tức đóng cửa lại.
[Sao lại ở đây?]
[Chết tiệt, đi mà không phát ra tiếng sao]
[Ôi trời, không phải nghe thấy tôi chửi trong đầu chứ?]
Nhìn xuống, tôi phát hiện mình chẳng mặc gì, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Hiện tại tôi có hai lựa chọn.
Một, lao ra ngoài trong trạng trần trụi rồi nhảy lên giường trùm chăn lại.
Nhưng tôi là một nữ minh tinh đấy.
Làm thế thì chẳng khác nào vứt hết mặt mũi.
Huống chi, nếu để Cố Thanh Việt thấy, chẳng phải tôi sẽ trở thành trò sao?
Hai, nhờ Cố Thanh Việt lấy giúp quần áo.
Nhưng mà… trong đó có cả nội y, thật sự muốn “chui xuống đất” luôn cho rồi.
Khi tôi còn đang do dự, thì cửa phòng tắm bị gõ vài cái, giọng trầm thấp của Cố Thanh Việt vang lên: “Thẩm Ngân Tri, em định ở lì trong đó luôn à?”
Tôi cắn răng, chỉnh lại giọng: “Có thể giúp em lấy quần áo không?”
[Trời ơi, nếu biết một nữ minh tinh thanh cao như tôi lại mặc nội y Hello Kitty, chắc tôi không còn mặt mũi nào nữa. Anh có nghĩ tôi cố vẻ đáng không?]
[Không , chỉ cần mang bộ đồ ngủ là đủ. Nhưng quần áo ngủ lại để chung với nội y. Trời ơi, muốn chết quá!]
Vừa xong, giọng Cố Thanh Việt lại vang lên: “Mở cửa.”
[Gì cơ? Sao nhanh thế?]
[Mà câu này nghe sao có chút kỳ cục ?]
Tôi hé một khe cửa nhỏ, ra ngoài thì thấy ta đang cầm đúng bộ nội y Hello Kitty của tôi.
Mắt tôi tối sầm, suýt ngất xỉu.
Thấy tôi không phản ứng, nhếch môi, đầy ẩn ý: “Sao , cần mặc giúp à?”
Tôi giật lấy món đồ từ tay .
[Cố Thanh Việt, chờ đấy, tôi sẽ khiến chết cùng tôi!]
Nhưng rồi sau đó lại nghe thấy hừ lạnh một tiếng.
[Chắc không nghe tiếng lòng của tôi đâu, đúng không?]
Tôi mặc xong quần áo một cách chậm rãi, rồi lập tức chui vào chăn trùm kín người từ đầu đến chân.
Cố Thanh Việt không lời nào, chỉ im lặng đi thẳng vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy, tôi thả lỏng một chút.
Nhưng ngay sau đó tôi lại bừng tỉnh.
[Khoan đã! Cái ánh mắt lúc nãy của Cố Thanh Việt… không lẽ đang ngắm vẻ đẹp của tôi sao?]
[Rồi phát hiện ra rằng, ôi, hóa ra Thẩm Ngân Tri vừa xinh đẹp, vừa nhân hậu lại dịu dàng. Cô ấy còn mình như , còn mình thì lạnh nhạt, mình đúng là đồ đáng chết mà!]
[Rồi muốn… ấy ấy với tôi. Ôi trời ơi.]
Bên trong nhà tắm đột nhiên vang lên tiếng . Tôi theo phản xạ hỏi: “Có chuyện gì ?”
Một lát sau, Cố Thanh Việt trả lời: “Xà phòng rơi.”
[Xà phòng rơi? Khách sạn gì có xà phòng, ta đang ám chỉ gì đây?]
[Ồ! Vậy tức là Cố Thanh Việt cũng có chút cảm với Hứa Duy sao?]
[Wow, Hứa Duy cũng có chiêu trò ghê đấy, ha ha. Vậy là tối nay tôi không cần tròn nghĩa vụ của một người vợ nữa rồi.]
[Khoan đã! Sao trong đầu tôi lại hiện lên cảnh ấy ấy với Cố Thanh Việt hồi trước nhỉ?]
[Không không không, dù sao cũng không bằng 8 người mẫu đâu.]
“Thẩm Ngân Tri, im miệng đi.” Giọng của Cố Thanh Việt vang lên từ phòng tắm, còn mang theo chút bực bội.
[Anh bị điên à?]
[Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà bắt tôi im miệng? Thế giới này còn công bằng không đây?]
12
Tôi tức tối xoay người, bật đèn ngủ và dùng tài khoản phụ lướt xem các bài đăng về mình.
Gõ bàn phím lách cách một hồi, tự khen bản thân đủ kiểu, tôi mới hài lòng tắt điện thoại.
Lúc này, tôi cảm thấy phía bên kia giường lún xuống.
[Gì đây? Cố Thanh Việt ra từ khi nào mà tôi không biết ?]
[Chết tiệt, phải giả vờ ngủ thôi.]
Tôi không dám cử , mắt nhắm chặt, lén nhét điện thoại xuống gối.
Vài giây sau, mũi tôi cảm nhận mùi hương đặc trưng từ cơ thể Cố Thanh Việt đang tiến gần.
Tôi hé mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt đang thẳng vào tôi.
Hai tay chống xuống hai bên người tôi.
[Tôi biết ngay mà! Cái đồ đàn ông thối này, đang thèm khát tôi lắm à!]
[Định chờ tôi ngủ để càn đúng không?]
[Nếu dám! Hôm nay hoặc chết, hoặc tôi chết!]
Nhưng Cố Thanh Việt lại đưa tay lên, chạm vào má tôi, giọng trầm thấp: “Còn đau không?”
Là đang quan tâm tôi?
Tôi ngơ ngác lắc đầu, không gì.
Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên má tôi, rồi khẽ thổi vài cái, sau đó mới : “Tôi và Trần Di không có gì cả.”
[Cái gì ? Sao tự nhiên lại giải thích với tôi?]
Cố Thanh Việt thở dài, tiếp tục: “Tôi không biết em nghe ở đâu ra chuyện ấy là mối đầu của tôi. Chúng tôi chỉ là cùng lớp đại học, đến cả số điện thoại cũng không có. Tốt nghiệp xong, suốt từng ấy năm cũng chỉ vừa đóng chung một bộ phim, chỉ thôi.”
Bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại lẩm bẩm: [Chỉ thôi sao? Nhưng ánh mắt ta đâu có trong sáng chút nào.]
Cố Thanh Việt đưa tay vén những lọn tóc trên trán tôi, tiếp: “Tôi chỉ có thể đảm bảo là tôi không có bất kỳ cảm nào vượt quá đồng nghiệp đối với ấy. Còn ấy nghĩ gì, tôi không thể kiểm soát . Nhưng sau show này, tôi đảm bảo sẽ tránh mặt ấy, không để xảy ra chuyện gặp lại ấy nữa.”
Thấy tôi không đáp lời, Cố Thanh Việt luồn tay qua cổ tôi, kéo tôi vào vòng tay ấm áp của .
“Thẩm Ngân Tri, khi kết hôn với em, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.”
[Cái gì? Cố Thanh Việt không lẽ tôi thật rồi sao?]
[Tôi với cũng đâu có quen thân gì lắm.]
Anh mỉm nhàn nhạt: “Ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, còn không quen thân sao?”
[Trời ơi! Đúng là không thể tin mà, sao Cố Thanh Việt lại biết tôi đang nghĩ gì chứ.]
[Anh thế tôi thấy ngại ghê. Đúng là đàn ông đẹp trai, kỹ năng cũng , chết tiệt, tôi chưa từng đương thật sự bao giờ mà.]
[Trong giới giải trí, nữ minh tinh mà muốn đương thì kết cục chẳng tốt đẹp gì!]
Tôi lắp bắp: “Cố Thanh Việt, cái đó… không muốn suy nghĩ thêm lần nữa sao?”
[Anh thử nghĩ xem, ngoài kia có biết bao nhiêu bông hoa dại thơm ngát.]
[Còn tôi thì nghĩ xem ngoài kia có biết bao nhiêu trai trẻ hấp dẫn.]
Một nụ hôn nhẹ rơi trên má tôi, giọng trầm ấm đầy mê hoặc: “Không cần nghĩ nữa, tôi chỉ muốn người dưới váy em.”
Anh đang tán tỉnh tôi?
Khi hơi thở của gần đến mức không thể gần hơn, tôi mới kịp nhận ra — sự dịu dàng này đúng là trí mạng.
Nửa đêm, tôi ngước mắt trời, không nên lời.
[Sao mà tôi cứ có cảm giác như Cố Thanh Việt biết tôi đang nghĩ gì ?]
[Chết tiệt! Là ai đã bán đứng tôi đây?]
Bạn thấy sao?