4
“Ngươi câm miệng!” Ta dùng sức đánh ông ta ông ta lại đẩy ta ngã xuống đất.
“Ranh con, ngươi không xem mẹ ngươi trông như thế nào à? Trước đây ta chỉ vì mắt mù mới trúng bà ta.
“Chưa đến ba mươi tuổi mà tóc đã bạc hơn một nửa, trông không đẹp bằng một nửa Tiểu Thúy, còn đôi tay thô ráp kia… chậc chậc, ta chỉ cần sờ một cái là tối ngủ lại mơ thấy ác mộng!”
“Mẹ ta còn không phải vì gia đình này sao!” Ta gào lên đau đớn, hận không thể xé nát cái miệng của ông ta, không để ông ta những lời này nhục mẹ ta.
Tại sao ?
Ta rõ ràng đã từng thấy cha vuốt ve bàn tay mẹ, rằng mẹ vất vả rồi.
Không biết từ lúc nào, mọi thứ mà trước đây khiến ông ta tự hào, bây giờ lại trở thành vết nhơ của ông ta.
Ông ta còn muốn mắng tiếp.
Mẹ ta không hai lời, tiến lên vặn chặt cánh tay ông ta.
“Đó là của hồi môn của ta, sau này phải để lại cho Vân Nhi.
“Bấy lâu nay ta thức đêm thêu thùa để kiếm thêm tiền, ăn uống tiết kiệm để chữa bệnh mắt cho ngươi, dù có khổ có khó thế nào, ta cũng không hề đến một xu nào.
“Ta chỉ lần cuối, đi đòi tiền về.”
Nói xong, mẹ ta lại như nhượng bộ mà thêm một câu: “Chỉ cần ngươi chịu đi đòi, bất kể có đòi hay không, ta đều tha thứ cho ngươi.”
Cha ta do dự.
Ông ta biết cả gia đình này đều phải dựa vào mẹ, nếu thực sự xé rách mặt với bà, sau này muốn lấy tiền từ tay bà e rằng khó khăn vô cùng.
Vì , ông ta đảo mắt, gật đầu.
Ta và mẹ đi theo sau ông ta, tiễn ông ta vào thanh lâu.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng đập , ông ta bị mấy tên côn đồ khiêng ra ngoài ném trước cửa.
Ông ta bị đánh bầm dập, miệng không ngừng “Ôi.”
Còn người nữ nhân mà một giờ trước còn ông ta ôm trong lòng, gọi là Tiểu Thúy thì khoanh tay đứng trước cửa.
“Đồ khốn! Đã đi chơi còn không muốn trả tiền, nằm mơ à!”
Cha ta khóc lóc : “Ta, ta cũng không định đòi lại thật mà! Chỉ suông thôi!”
Ta thấy bộ dạng thảm của ông ta, cuối cùng cũng trút một hơi tức.
Nhưng không biết có phải ta nhầm không, người nữ nhân tên Tiểu Thúy dường như gật đầu với mẹ ta.
5
Cha đưa tay về phía mẹ, muốn bà đi đỡ mình.
Mẹ liếc ông ta một cái, quay người dắt ta về.
Lần này bước chân ta trở về nhà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mặc dù hai mươi lượng bạc có thể không đòi lại chỉ cần ở bên mẹ, dù nghèo đến đâu ta cũng nguyện ý.
Chúng ta dọn dẹp bát đũa trên đất, mẹ dỗ ta ngủ.
Mãi đến nửa đêm, cha ta mới vừa hát vừa về.
Ông ta lay mẹ dậy, : “Tần Duyệt, vừa rồi ta lại đi tìm Tiểu Thúy chuyện, ngày mai ta sẽ cưới nàng ta về thiếp.
“Mặc dù không đòi lại tiền ít nhất cũng có một người, đây cũng là chuyện tốt.”
Ta nghe thấy giọng mẹ đầy lạnh lùng: “Ngươi tính toán hay thật, thêm một miệng ăn thì ai nuôi?”
Giọng cha lại nhẹ nhàng: “Để nàng giống như ngươi, thêu thùa đổi tiền.
” Ngươi vào cửa trước, chăm sóc nàng một chút cũng là nên. Sau này tiền nàng kiếm đều do ngươi quản, ở chỗ ta ngươi cũng sẽ mãi mãi ở trước nàng, như còn không sao?”
Một lát sau, ta nghe thấy mẹ : “Hòa li đi.”
“……”
“Ngươi gì?”
Giọng cha ta đầy vẻ kinh ngạc.
“Ta , chúng ta hòa li đi. Ngươi cưới Tiểu Thúy của ngươi về nhà, sống yên ổn cuộc sống của các ngươi, ta sẽ không xen vào nữa.”
Cha ta có chút hoảng hốt: “Tần Duyệt, lời này đừng bừa, tổn thương cảm lắm.”
Nhưng giọng mẹ ta rất kiên quyết, thậm chí còn lấy ra tờ giấy hòa li đã chuẩn bị từ trước: “Ký vào đây, chúng ta sẽ thanh toán xong.”
Bạn thấy sao?