5
Ba ngày sau, phụ thân ta ăn mặc chỉnh tề, chạy đến tìm chúng ta.
Mẫu thân ta ngồi trong sảnh thêu thùa, dáng vẻ điêu luyện.
Ta ngồi trong sân, trên đầu gối đặt một cái nia, vừa bóc ngô vừa cho gà ăn.
——”Tiền đâu?” Ta hỏi.
——”Nói tiền thì xa lạ quá!” Phụ thân ta liếc ta một cái, rồi với mẫu thân ta:
“Bạch Tô, ta cưới thiên kim của Hồ gia thực sự là bất đắc dĩ, biết bao đêm nằm mơ, ta đều gọi tên nàng!”
——”Phu nhân nhà ngươi là heo sao? Ngươi nằm mơ gọi tên nữ nhân khác, nàng không nghe thấy à?” Ta bật .
Phụ thân ta nghẹn lời, cau mày.
——”Bạch Tô, tên tiểu tử thối này là giống của ai? Sao lại vô lễ như ?!”
——”Tất nhiên là giống của tên khốn nạn rồi! Ta có phụ thân sinh, không có phụ thân nuôi… Phụ thân ta là kẻ phúphụ bần, xu nịnh quyền quý, qua cầu rút ván, còn bội bạc nghĩa!”
Ta trừng mắt phụ thân ta, phụ thân ta lại một lần nữa bị ta cho nghẹn lời.
Mẫu thân ta dịu dàng như nước:
“Nhiếp lang, đó là nữ nhi của chàng, tên là Niếp Xuất Hiểu.”
Phụ thân ta:…
Như thể vừa ăn phải một đống phân.
Những lời còn lại ra đều ngập ngừng, đại ý là:
Mẫu thân ta nuôi ta không dễ dàng, ông ta vất vả lắm mới thuyết phục Nhiếp phu nhân, đồng ý đưa chúng ta về phủ Thị lang, từ nay, không đến việc đại phú đại quý ít nhất cũng không lo ăn mặc.
Đợi lâu một chút, còn có thể cho mẫu thân ta một danh phận.
Kiếp trước, mẫu thân ta chính là bị lời này lừa gạt, lúc này , tiếp tục diễn trò của kiếp trước, dịu dàng gật đầu.
Ta có nhiệm vụ khác, lớn tiếng hét lên:
“Mẫu thân! Người đừng nghe lời ông ta! Chắc chắn ông ta muốn nhốt chúng ta lại!”
Sau đó, liên tục :
“Tên khốn nạn chết tiệt, trả tiền!”
“Trả tiền! Tên khốn nạn chết tiệt!”…
Phụ thân ta như bị người ta giẫm lên đuôi, sợ hàng xóm nghe thấy, mặt đỏ tía tai, hét lên:
“Người đâu! Người đâu!”
6
Năm sáu tên gia đinh xông vào.
Rõ ràng là những người đã chuẩn bị sẵn, chúng hung thần ác sát, vừa vào cửa đã sải bước tiến về phía ta.
Ta hoảng sợ, đứng dậy liền đánh đổ nia, đá đổ ghế, đổ ngô, đuổi theo một đàn gà, trong sân nhảy nhót loạn xạ…
Gà mái vỗ cánh, trong sân khói bụi mù mịt, lông gà bay tán loạn…
Rau khô phơi ngoài sân, quần áo, ầm ầm rơi xuống đất…
Phân gà còn kéo lê khắp nơi…
Một mảng hỗn độn!
Mẫu thân ta lo lắng cho ta, hô lên: “Xuất Hiểu, cẩn thận”, đứng dậy rơi đồ thêu, đụng lệch bàn, đánh đổ ấm trà và chén trà trên bàn.
Nước trà chảy lênh láng trên đất, bẩn đồ thêu vừa mới thêu xong đầu con chim.
Một nén hương sau, sân như bị giặc cướp, ta mới kiệt sức, vô bị gia đinh bắt .
Phụ thân ta hùng hổ đi tới, giơ tay tát.
Mẫu thân ta kịp thời hô lên: “Nhiếp lang!”
Ta trợn mắt phụ thân ta.
Cái tát không giáng xuống, phụ thân ta hất tay áo:
“Con nhãi thối vô phép vô thiên! Ngươi không xứng họ Nhiếp! Sau này theo họ mẫu thân ngươi, họ Bạch, hiểu chưa?”
Ta trợn mắt.
Ai muốn họ cùng ngươi? Tên khốn nạn!
7
Thị lang bộ Hộ họ Hồ, phụ thân ta là con rể, đương nhiên ở rể Hồ phủ.
Thiên kim của Thị lang, cũng chính là phu nhân hiện tại của phụ thân ta, một tay chống nạnh, một tay cầm roi, đứng thẳng tắp ở sân viện nhị tiến.
Đằng sau nàng ta có bảy tám tên gia đinh, bảy tám tên nha hoàn, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người.
Kiếp trước, cũng ở sân viện này, cũng là lúc chúng ta mới vào cửa, Nhiếp phu nhân vừa thấy mẫu thân ta liền điên cuồng vung roi, chuyên đánh vào mặt mẫu thân ta.
Hôm đó, mẫu thân ta bị hủy dung, sau đó bị đưa vào phòng của Hồ đại nhân, nha hoàn rửa chân.
Mẫu thân ta có thân hình đẹp, cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ.
Khi Hồ đại nhân hứng lên, sẽ đè bà lên bàn… Ném lên giường… Che mặt…
Trên người mẫu thân ta, lúc nào cũng có những vết bầm tím, đầy những dấu vết bạo ngược.
Bạn thấy sao?