Ta nghe xong, chột dạ gãi đầu, chưa kịp phản ứng thì phụ hoàng đã lớn: "Ta vốn định trị cả gốc lẫn ngọn, quên mất rằng Tiểu Triệt nhà ta, tuy hoạt bát lại rất để tâm đến danh tiếng."
Phụ hoàng vỗ vai ta, giọng trêu chọc: "Không muốn gả thì đừng gả, chuyện danh tiếng để ta lo. Trẫm sẽ cho Khâm thiên giám tính vài cơn mưa rồi đưa con đi chùa cầu, đến lúc đó, có khi Tiểu Triệt nhà ta đã thành thần nữ rồi!”
Ta bật , nước mắt lau sạch, liền : “Con không gả nữa! Con thật sự không bận tâm danh tiếng, chỉ sợ mệnh con không tốt, lại khắc phụ hoàng, mẫu hậu và cả hoàng huynh.”
Phụ hoàng nghe , bật : “Chỉ cần con đừng chọc giận trẫm, thì đừng lo! Phụ hoàng còn một ngày ăn sáu bát cơm, mẫu hậu con một quyền đập vỡ gạch lát nền, hoàng huynh con có thể giám sát kỳ thi ba ngày ba đêm không ngủ mà vẫn bình an.”
Ngài lớn, xoa đầu ta an ủi: “Tâm trạng đã tốt hơn chưa? Nếu vẫn chưa, ta sẽ bảo hoàng huynh về cung diễn cho con một màn lộn ngược, để con vui lên, không?”
Hoàng hôn dần buông, hoàng huynh ta xuất hiện với sắc mặt xanh xao, chưa kịp lời nào đã phải lộn ngược mười vòng trước mặt ta.
Ta sợ hãi vội đỡ hoàng huynh: “Không phải là huynh phải giám thị kỳ thi mùa xuân ba ngày ba đêm không ngủ sao, sao lại đến đây loạn?”
“Cha già của chúng ta tâm trạng muội không tốt.”
Hoàng huynh uống một ngụm trà: “Lâm Viễn Sơn dạy học ở Cục Từ Dục có tên trong bảng vàng, hắn còn bảo ta chuyển lời cảm ơn muội, nếu không có muội giúp đỡ, hắn cũng không thể tham gia kỳ thi mùa xuân lần này.”
Ta cong môi: “Vậy ngày mai ta đến Cục Từ Dục tìm hắn chơi, lần trước hắn sẽ cho ta một con diều mới.”
“Ngày mai phụ hoàng sẽ hạ chỉ hủy hôn ước của muội và Tùng Dã.”
Hoàng huynh vừa nhai bánh vừa hỏi ta: “Ta thấy muội ở bên Tùng Dã cũng khá vui vẻ, nếu lúc này hối hận vẫn còn kịp.”
“Không gả.”
Hoàng huynh ngẩn người: “Muội không phải thích người đẹp sao?”
Ta gật đầu: “Nhưng phụ hoàng muốn ta thần nữ.”
Hoàng huynh hít một hơi thật sâu, tức giận bỏ ra ngoài: “Cha già một ngày nghĩ ra một kiểu, đáng lẽ nên để mẫu hậu dùng búa đập chết ông ấy rồi cho ta lên ngôi!”
4
Ta phát kẹo cho đám trẻ con đầy sân, đưa tay về phía Lâm Viễn Sơn đang đứng một bên xem náo nhiệt: “Diều của ta đâu?”
Lâm Viễn Sơn không trả lời, quay đầu về phía cửa: “tiểu Tùng đại nhân mang đến cho công chúa rồi.”
Tùng Dã cũng mặc một thân áo xanh, tay cầm một con diều hình hổ lắc lắc về phía ta.
“Con diều lần trước cũng là do tiểu Tùng đại nhân tự tay .”
Lâm Viễn Sơn : “Trời lạnh rồi, tiểu Tùng đại nhân mang đồ đông đến cho bọn trẻ phòng thân.”
Ta thở dài đi về phía Tùng Dã: “Ngươi không nhận thánh chỉ của phụ hoàng sao?”
Tùng Dã cũng khổ tỏ ý đã nhận cũng không ảnh hưởng đến việc hắn diều cho ta: “Cảnh Tây Sơn đẹp lắm, điện hạ có muốn đi thử con diều này không?”
Ta nhận lấy con diều trong tay Tùng Dã, quay đầu ném vào lòng Lâm Viễn Sơn: “Lâm đại ca đưa diều cho bọn trẻ chơi đi, bản cung không thích hổ.”
Nhưng vừa lên xe ngựa, Tùng Dã đã như một cơn gió thổi lao vào trong xe cho ta giật mình, ta giơ tay Tùng Dã một cái: “Trời ơi! Dọa chết ta rồi.”
Tùng Dã ngã vào vai ta: “A Triệt có thật sự muốn đập chết ta không?”
Bạn thấy sao?