Bích Ngọc tự biết mình có lỗi, vội vàng chắp tay với ta: Nô tỳ sai rồi.
Ta nhắm mắt lại hít thở sâu mấy cái.
Khi quay đầu lại, đã đổi thành nụ nịnh nọt hết sức:
“Vương gia, người có nghe đến câu tương kiến hận vãn, nhất kiến khuynh tâm chưa?”
“À, hoặc là, nghe đến câu lâu ngày sinh , còn nhiều thời gian chưa?”
“Hay là câu biết sai liền đổi, không gì tốt hơn chưa?”
“Vương gia? Đừng đi nhanh như chứ…”
22.
Kể từ hôm đó, ta không còn gặp lại Tiết Vọng.
Tam hoàng tử bên kia vẫn không ngừng khuấy , kết bè phái với quyền thần, dần dần tạo thế lực riêng. Hắn và Ôn Kỳ Ngọc giao đấu trên triều, không hề nhượng bộ nhau.
Thế , hoàng thượng vẫn giữ vẻ bình thản.
Dù người đã bệnh nặng, sống dựa vào thuốc thang, vẫn chưa lập thái tử.
Cho đến ngày ta và Ôn Kỳ Ngọc thành thân——
---
“Tiểu thư, Tiết công tử gửi lễ cưới đến cho người.”
Hôn lễ của hoàng tử khác với dân gian. Ta và Ôn Kỳ Ngọc phải cùng ngồi trên xe ngựa, đi vòng quanh thành, nhận lời chúc phúc từ dân chúng.
Sau khi hành lễ xong, xe ngựa cuối cùng cũng lắc lư về trước cổng vương phủ của Ôn Kỳ Ngọc.
Lúc này, Bích Ngọc tiến đến, mặt mày có vẻ khác thường, đưa cho ta một tờ danh sách lễ vật, giọng hạ thấp:
“Lễ vật đã chất đầy hai sân, đưa vào vương phủ rồi.”
“Nô tỳ thấy số lượng lễ vật có gì đó kỳ lạ, hình như là…”
Bích Ngọc đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt lén lút liếc về phía Ôn Kỳ Ngọc.
Ôn Kỳ Ngọc khoác trên mình chiếc áo đỏ thêu chỉ vàng, mái tóc đen dài buộc cao, nhắm mắt ngồi im trong xe ngựa.
Khoảnh khắc ấy, hắn khiến ta nhớ đến lần đầu gặp hắn ở Lâu Nguyệt Cát.
Khi đó, hắn là người lạnh lùng và đầy nguy hiểm, khí thế mạnh mẽ đến mức dường như có thể kết liễu mạng sống người khác chỉ bằng một cái phất tay:
“Bích Ngọc, ta gì.”
“Ta chẳng qua chỉ là phu quân mà Vân tiểu thư vì nghĩa mà gả cho thôi.”
“Sao có thể so sánh với Tiết công tử, người đã quen nàng mười mấy năm.”
---
Tiếng vó ngựa đột ngột vang lên ở đầu phố, ngắt ngang cuộc đối thoại, khiến ta nhẹ nhõm.
Một thái giám lớn tiếng tuyên chỉ, tay giơ cao cuộn thánh chỉ vàng rực:
“Thánh chỉ đến!”
“Hoàng thượng chúc mừng đại hôn của Lục hoàng tử, đặc phái lão nô đến ban tặng lễ vật!”
“Mọi người nghe chỉ——”
Tất cả bá tánh, thị vệ, nha hoàn trên phố đều đồng loạt quỳ xuống.
Ôn Kỳ Ngọc nhẹ nhàng bế ta xuống khỏi xe ngựa, cùng ta quỳ lạy nghe chỉ:
“Lục hoàng tử Ôn Kỳ Ngọc phẩm hạnh cao quý, tấm lòng nhân từ, nay phong thái tử.”
“Sau khi trẫm băng hà, sẽ trực tiếp kế thừa ngôi vị.”
Giọng thái giám cao vút, vang dội khắp con phố.
Dân chúng quỳ kín đất, im lặng không ai dám lên tiếng.
Ta cũng choáng váng không nên lời——
Hoàng thượng tích lũy đến thời điểm này, rồi bất ngờ ban thánh chỉ, phong thái tử và cả di chiếu!
Với thánh chỉ này, việc Ôn Kỳ Ngọc lên ngôi hoàng đế đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Tam hoàng tử thậm chí chẳng còn cơ hội phản kháng…
---
“Phu nhân.”
Ôn Kỳ Ngọc hai tay đón lấy thánh chỉ, sau khi quỳ lạy tạ ơn, quay đầu ta, khóe môi nhếch lên thành nụ :
“Vi phu đã thắng rồi.”
23.
Nến đỏ lập lòe, màn che khẽ đung đưa, đêm xuân ngắn chẳng tày gang.
Nhưng đêm tân hôn của ta, lại không hề dễ chịu như ta nghĩ——
Trên bàn, danh sách lễ vật của Tiết Vọng trải ra.
Ôn Kỳ Ngọc liếc tổng số tiền ghi cuối danh sách, khóe môi nhếch lên, giọng lạnh lẽo vang lên:
“Thật là trùng hợp, phu nhân.”
“Số tiền lễ vật tân hôn mà Tiết công tử gửi đến, lại bằng đúng số tiền sính lễ mà bản vương đã chuẩn bị cho nàng trước đó.”
Chiếc phượng quan trên đầu nặng nề đến mức khiến ta như muốn gãy cổ.
Lời của Ôn Kỳ Ngọc càng khiến ta cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Lễ vật và sính lễ trùng khớp?
Tiết Vọng rốt cuộc là có ý gì đây?
“Hắn mượn danh nghĩa tặng lễ vật để thay thế sính lễ, có thể xem như hắn đã cưới nàng rồi.”
Giọng lạnh như băng của Ôn Kỳ Ngọc vang lên bên tai ta, bàn tay hắn đặt trên eo ta cũng siết chặt lại:
“Thật là một mối thanh mai trúc mã sâu đậm.”
Ta cắn môi, quay đầu lẩm bẩm, không biết nên khóc hay nên trong cảnh này.
Chúng ta thực sự không thể bỏ qua chuyện này sao?
“Nếu vương gia không hài lòng, ta sẽ sai người trả lại hết, không?”
“Phu nhân muốn thế nào thì tự quyết định thôi.”
Ôn Kỳ Ngọc nhướng mày, giọng lạnh nhạt: “Phu nhân với Tiết công tử biết nhau từ thuở nhỏ, còn bản vương chỉ mới quen phu nhân mấy tháng, sao giúp nàng quyết định .”
“Trả, trả hết ngay ngày mai!”
“Ta sẽ bảo Bích Ngọc trả lại toàn bộ.”
Phượng quan nặng nề khiến ta không chịu đựng thêm nữa.
Ta thở dài, tựa vào lòng Ôn Kỳ Ngọc, ngước lên hắn, nở một nụ :
“Vương gia, ta thật sự rất mệt.”
“Có thể cho ta mượn giường nghỉ tạm một lát không?”
“Hoặc... cho ta mượn bờ vai của vương gia một chút, không?”
Ôn Kỳ Ngọc khẽ bật , quay mặt đi tránh ánh của ta.
Nhưng ngay sau đó, hắn bất ngờ cúi xuống, bế thốc ta lên, thẳng hướng chiếc giường mà bước.
---
Ở góc khuất của căn phòng, tiếng thì thầm khe khẽ vang lên:
“Nghe kìa, lần này là tiểu thư nhà ngươi chủ đó nhé!”
“Ái chà! Vương gia nhà ngươi lần này đâu có bị thương, mà vẫn chiều theo sao?”
“Vương gia nhà ta... hình như thật lòng thích tiểu thư nhà ngươi, phải không?”
“Oa! Xem ra lần này ta thắng rồi nhé! Nhưng mà, tiểu thư nhà ta hình như cũng bắt đầu thích vương gia nhà ngươi đấy...”
“Vậy là chúng ta hòa, hừ!”
Bạn thấy sao?