7
Một lúc sau, Tư Gia Dự lại đi vào phòng.
"Anh em, tôi đã với mẹ tôi rồi, bảo bà ấy trốn vào nhà vệ sinh. Nếu sau một tiếng nữa vẫn không có tĩnh gì, thì con nhỏ đó cứ đợi mà c.h.ế.t đi."
Tư Gia Dự vẫn còn bình tĩnh, vẻ mặt rất thoải mái.
Nhưng khi ta thấy bình luận toàn là [Nam mô A Di Đà Phật], thì sững người.
"Đây là có ý gì? Cầu phúc cho mẹ tôi sao? Anh em có lòng rồi, mẹ tôi bà ấy theo đạo Cơ Đốc."
Có cư dân mạng cẩn thận nhắc nhở: [Dự ca, vừa nãy đi ra ngoài không thấy gì sao?]
Tư Gia Dự vẻ mặt khó hiểu: "Thứ gì? Tôi không thấy gì cả."
Tôi thở dài: "Bản mệnh của vốn là chí âm, bị người ta đổi thành chí dương, cho nên tất cả những thứ không sạch sẽ đều không thấy."
Tư Gia Dự càng khó hiểu hơn: "Mọi người đang gì ? Đâu có thứ gì không sạch sẽ?"
Một dòng bình luận hiện lên.
[Vừa nãy lúc đi ra ngoài, có một nữ quỷ đi theo sau ...]
Tư Gia Dự lập tức biến sắc: "Này! Nói cũng phải có chừng mực chứ! Đâu có nữ quỷ nào? Anh và con nhỏ đó là cùng một phe phải không!"
Nhưng những bình luận tiếp theo đã hoàn toàn vỡ ảo tưởng của ta.
[Dự ca, tôi cũng thấy.]
[Là thật, tôi cũng thấy.]
[Chúng tôi đều thấy.]
Một loạt bình luận này lập tức khiến Tư Gia Dự sợ ngây người.
Vì trong đó có rất nhiều bình luận là do fan trung thành của ta đăng, những người này tuyệt đối không thể lừa ta.
Tư Gia Dự lo lắng hét lớn: "Những gì mọi người đều là thật! Thứ đó muốn mẹ tôi sao!"
Tôi lại thở dài: "Haiz, tôi đã nhắc nhở vô số lần rồi, không tin. Thứ đó không chỉ muốn mẹ , mà còn muốn cả nữa."
Tư Gia Dự suýt nữa thì ngã khỏi ghế, khi mở miệng lần nữa giọng đã trở nên run rẩy.
"Này, cái này, tôi, tôi nên gì bây giờ! Đại sư, cứu mạng!"
Tôi xòe tay: "Đang trên đường, tôi lại không thể bay đến đó."
Tư Gia Dự run như cầy sấy: "Vậy, , , có kịp không..."
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tư Gia Dự thấy phản ứng của tôi liền ngã ngồi xuống đất.
Tôi cố nhịn : "Xem tạo hóa của ."
Đang , thì chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng va chạm trong trẻo.
Tư Gia Dự lập tức tỉnh táo lại: "Đại sư, là đến rồi sao? Là gõ cửa sao?"
Tôi lập tức trở nên căng thẳng: "Tôi vẫn chưa đến. Mẫu sát đã tìm thấy mẹ rồi!"
Nghe thấy , Tư Gia Dự cũng không còn sợ hãi nữa, cầm điện thoại chạy ra ngoài.
"Ở đâu? Con quỷ đó ở đâu?"
Tôi khó hiểu, đứa nhỏ này bị dọa ngốc rồi sao?
"Không phải mẹ đang ở trong nhà vệ sinh sao?"
Tư Gia Dự sắp khóc: "Nhà tôi có tám nhà vệ sinh, tôi cũng không biết mẹ tôi đang ở trong nhà nào!"
...
Giàu thật là tốt.
Tôi hâm mộ : "Vậy thì chạy qua cả tám nhà vệ sinh đi. Nhớ hướng ống kính ra phía trước, không thấy thứ đó."
Tư Gia Dự lo lắng đến toát mồ hôi hột: "Không phải có thể khai thiên nhãn sao? Cô khai thiên nhãn một cái đi!"
Tôi bất lực : "Số lần khai thiên nhãn là có hạn, một ngày tôi chỉ có thể khai ba lần, vừa nãy đã khai hai lần rồi, lần cuối cùng nhất định phải để dành đến lúc đối phó với mẫu sát. Mau tìm đi, đừng lãng phí thời gian nữa!"
Tư Gia Dự nghe xong cũng không nhảm nữa, vội vàng chạy xuống lầu.
Biệt thự nhà Tư Gia Dự có bốn tầng, ta chạy từ tầng bốn xuống tầng hai, đều không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Mà tầng một chỉ còn lại một nhà vệ sinh.
8
Tư Gia Dự run rẩy giơ điện thoại đi xuống, toàn bộ ống kính rung lắc dữ dội, khiến tôi xem suýt nôn.
Vừa đến tầng một, tôi liền cảm nhận một luồng sát khí nồng nặc qua màn hình.
Tôi nhỏ giọng nhắc nhở ta: "Cẩn thận, thứ đó ở ngay gần đây."
Đột nhiên, trong màn hình truyền đến một tiếng hét.
"A!"
"Mẹ!"
Tư Gia Dự hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng hét.
Theo ống kính càng kéo càng gần, con nữ quỷ vừa nãy xuất hiện trong màn hình.
"Dự ca cẩn thận! Ngay phía trước rồi!"
"Aaaaa, thứ đó đang với kìa!"
Bình luận nhanh chóng spam kín màn hình.
Tôi hét lên: "Đừng spam nữa, tôi không thấy gì cả!"
Tư Gia Dự cũng sốt ruột: "Cảm ơn em, đừng spam nữa!"
Màn hình nhanh chóng sạch sẽ.
"Đại sư, tôi nên gì bây giờ!"
Tư Gia Dự lo lắng hét lên.
Tôi tập trung kỹ, chỉ thấy nửa người con nữ quỷ đã chui vào nhà vệ sinh, mẹ của Tư Gia Dự vẫn đang liều mạng hét.
"Vừa nãy mẹ có đeo vàng bạc trang sức không?"
Tư Gia Dự gật đầu: "Có đeo vài món, mẹ tôi tưởng tôi đang với bà ấy, nên không đeo nhiều."
Tôi nhíu mày: "Quỷ vật sợ vàng bạc, hình hiện tại, e rằng không chống đỡ bao lâu nữa."
"Vậy phải sao bây giờ! Tôi không thể trơ mắt mẹ tôi gặp chuyện!"
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Không phải là trai tân sao? Nước tiểu của đồng nam là vật chí dương, đối phó với quỷ quái hữu dụng nhất."
"Hả?"
Miệng Tư Gia Dự há hốc.
"Cô, bảo tôi trước mặt bao nhiêu người tè vào nữ quỷ? Tôi, tôi không !"
Tôi tức giận dậm chân: "Anh không muốn cứu mẹ nữa rồi! Tôi còn phải một lúc nữa mới đến, nhanh lên! Muộn nữa thì không kịp nữa!"
Nghe tôi , Tư Gia Dự nghiến răng, từ kẽ răng nặn ra một câu: "Mẹ kiếp, liều mạng !"
Nói xong, ta đặt điện thoại lên bàn, bắt đầu cởi thắt lưng.
"Mẫu sát cách khoảng ba mét, nắm chắc khoảng cách."
Tư Gia Dự từ từ tiến lên vài bước, đột nhiên dậm mạnh chân.
"Đón gió tè ba trượng! Lão tử liều với ngươi!"
Cùng với một tiếng nước chảy róc rách, con nữ quỷ phía trước lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nửa người quỷ đột nhiên rút ra khỏi cửa nhà vệ sinh, cái lưỡi dài thè ra ngoài, ngũ quan hoàn toàn dính vào nhau, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lúc này càng thêm đáng sợ.
Tuy Tư Gia Dự không thấy hình phía trước, tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ ta vẫn nghe thấy rõ ràng.
"Đại sư, tôi, tôi thành công rồi sao?"
Tôi vừa định nhắc ta chạy mau, không ngờ màn hình điện thoại lại lóe lên, sau đó livestream tối đen.
[Livestream này do liên quan đến nội dung khiêu dâm, phản cảm đã bị cấm.]
???
Tôi thầm mắng một câu, thoáng qua định vị.
Còn hai cây số nữa mới đến Công viên Thông Hà.
Tôi vội vàng giục tài xế taxi: "Bác tài, nhanh lên một chút, tính mạng con người đang nguy cấp."
Nói xong tôi xoa xoa bụng.
Vừa nãy tôi vẫn đeo tai nghe, hơn nữa âm lượng rất nhỏ, tài xế không nghe rõ tôi gì, chỉ thấy qua gương chiếu hậu tôi luôn bồn chồn lo lắng.
Thấy tôi xoa bụng, tài xế lập tức một biểu cảm tôi hiểu, đạp ga một cái: "Cô , yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa đến nơi an toàn! Mẹ tròn con vuông!"
Mẹ tròn con vuông? Tôi sững người, lúc này mới phát hiện, chiếc túi đeo chéo bên hông không biết từ lúc nào đã bị dịch chuyển lên bụng, cộng thêm việc tôi luôn cúi người xem điện thoại, bác tài còn tưởng tôi sắp sinh.
Bác tài xong liền vượt ba đèn đỏ, thả tôi xuống trước cổng Công viên Thông Hà.
Tôi lấy ra mười tờ tiền lớn đưa cho tài xế: "Cảm ơn bác tài, phiền bác rồi!"
Nói xong liền nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.
Tài xế vẫn chưa kịp phản ứng: "Không phải sắp sinh rồi sao? Động tác còn nhanh nhẹn như ? À mà, đây cũng không phải bệnh viện?"
Bạn thấy sao?