Serie Thanh Bình Linh [...] – Chương 38

15

 

Tôi ngã mạnh xuống đất, miệng lại phun ra một ngụm m.á.u.

 

Tư Gia Dự thò đầu ra từ bên cạnh, lo lắng tôi: "Sư phụ, không sao chứ?"

 

Tôi nằm im dưới đất không gì.

 

Tư Gia Dự quay sang mắng Trình Húc: "Tên khốn nạn, bắt nạt một như sư phụ tôi thì giỏi lắm sao? Tôi đã rồi, Chu Lập Hoành sao có thể là gay, hóa ra gay chính là à? Không phải muốn ngủ với tôi sao? Lại đây, tôi đứng đây, cho thấy thế nào là đàn ông!"

 

Trình Húc bị Tư Gia Dự mắng đến ngớ người: "Anh ai là gay? Tôi thẳng!"

 

Tư Gia Dự trợn trắng mắt: "Thẳng cái gì, bê đê hết chỗ , rõ ràng là thụ. Nhưng mà mắt của cũng đấy, trúng nhan sắc tuyệt thế của tôi. Hôm nay tôi cho biết, tôi, Tư Gia Dự, là trai thẳng, không bẻ cong đâu, đừng có mơ tưởng đến tôi nữa, nếu không, tôi đánh cho mẹ cũng không nhận ra!"

 

Trình Húc bị Tư Gia Dự chọc tức, chạy nhanh đến, miệng hét lớn: "Tên nhóc con, hủy hoại thanh danh của ta, ta g.i.ế.t ngươi!"

 

Không ngờ, vừa chạy đến trước mặt Tư Gia Dự, Trình Húc như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ không thể đậy.

 

Tôi đứng dậy lớn: "Này, , thước phược linh không trói , cấm trận của Thanh Bình Quan chúng tôi thì sao? Có khó chịu không?"

 

Trước khi Trình Húc ra ngoài, tôi đã dặn Tư Gia Dự đi vẽ cấm trận, còn thêm vài nguyên liệu mạnh, trong cấm trận không những không ra , mà còn không thể sử dụng bất kỳ thuật pháp nào.

 

Trình gia tu luyện tướng số, vốn không giỏi sử dụng thuật pháp, chút bản lĩnh mèo cào của Trình Húc, thậm chí còn không biết vẽ bùa, bị nhốt trong cấm trận chỉ có thể sốt ruột.

 

Tôi lạnh đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi lấy ra viên đá linh truyền lại từ sư phụ, từ từ đến gần cơ thể Trình Húc.

 

Càng đến gần, mặt Trình Húc càng trở nên dữ tợn, cả người đau đớn cuộn tròn như con tôm, cuối cùng há to miệng, nôn ra một viên đá nhỏ dính đầy đất.

 

Tôi nhặt viên đá nhỏ đó như nhặt báu vật, nước mắt sắp chảy ra.

 

Địa linh, đây chính là địa linh, Lạc Ôn Tuyết tôi có công đức gì, đời này mà có thể sở hữu một viên địa linh!

 

Nôn ra địa linh, Trình Húc ngã xuống đất, bất .

 

Tư Gia Dự hơi lo lắng : "Sư phụ, hắn không sao chứ? Không c.h.ế.t chứ?"

 

Tôi khẩy cậu ta: "Sao? Lo lắng cho trai nhỏ của cậu rồi?"

 

Tư Gia Dự tôi một cái: "Xì! Dù sao Chu Lập Hoành cũng là tôi, vô tội bị liên lụy đã đủ thảm rồi, nếu mất mạng... tôi có lỗi với hắn."

 

Tôi vỗ vai cậu ta: "Yên tâm đi, Trình Húc đã gắn một hồn phách của mình vào Chu Lập Hoành. Vừa rồi linh lực của địa linh quá mạnh, hắn đột ngột nôn ra, hao hết toàn bộ linh lực, bây giờ hồn phách đó của Trình Húc chắc đã tan biến rồi, bản thân Trình Húc có lẽ sẽ biến thành kẻ ngốc. Còn Chu Lập Hoành, hắn không sao, ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại là ổn."

 

Nói xong, tôi ngồi bệt xuống đất, sau trận này, linh lực của tôi cũng đã cạn kiệt, vừa rồi vẫn luôn gắng gượng không ngã xuống, bây giờ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

 

16

 

Khi tôi tỉnh lại, đã là hai ngày sau.

 

Tôi mở điện thoại, hàng loạt cuộc gọi nhỡ, cùng với tin tức tràn ngập trên các mặt báo.

 

Khu chung cư do Tư Gia Dự đầu tư bị ma ám, video lan truyền khắp mạng xã hội, tuy không xem video gốc nữa, cuộc thảo luận của cư dân mạng vẫn chưa dừng lại.

 

Khu chung cư này coi như xong đời, không ai dám tiếp tục thi công nữa, đối với tập đoàn Nam Thanh mà , đây có lẽ là đòn chí mạng.

 

Tin tức Tư Gia Dự từ chức cũng lên trang nhất, nghe còn phải nhờ mẹ cậu ta và vài vị tai to mặt lớn ra mặt mới miễn cưỡng ổn định hình, dù , Tư Gia Dự vẫn phải bán rẻ tất cả cổ phần, bị buộc rời khỏi tập đoàn Nam Thanh.

 

Giữa hàng loạt tin tức chấn này, việc một người đàn ông mặc hỷ phục đỏ xuất hiện trên đường phố Bắc Kinh lại không ai quan tâm nữa.

 

Tôi vừa xem xong tin tức trên điện thoại, đột nhiên, có người đập cửa nhà tôi ầm ầm.

 

Tôi mở cửa ra, thì thấy Tư Gia Dự.

 

Tư Gia Dự mặt mày ủ rũ : "Sư phụ, tỉnh rồi sao? Bây giờ tôi thành chó nhà có tang rồi, phải cưu mang tôi, nếu không tôi sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ mất."

 

Tôi khó hiểu: "Mẹ cậu đâu? Không quản cậu nữa à?"

 

Nghe , Tư Gia Dự suýt nữa thì khóc: "Đừng nữa, mẹ tôi không đánh c.h.ế.t tôi là may rồi. Lần này tôi ra chuyện lớn như , còn phải nhờ mẹ tôi ra mặt giải quyết, tôi bất hiếu quá."

 

Tôi vỗ vai cậu ta: "Không sao, sư phụ đã rồi mà, chúng ta là người có tay nghề, không sợ không có cơm ăn. Hơn nữa, chúng ta còn có địa linh, thứ đó còn đáng giá hơn cả khu chung cư của cậu nữa."

 

Lời này của tôi cuối cùng cũng khiến Tư Gia Dự khóc: "Địa linh cũng là của , liên quan gì đến tôi chứ?"

 

Tôi vội vàng an ủi cậu ta: "Đừng khóc, đừng khóc, cứ coi như là cậu hiếu kính sư phụ đi. À, cậu xem, sư thúc gọi điện đến kìa, chắc chắn là có việc muốn tìm chúng ta, lần này cậu ra mặt giải quyết, sư phụ hỗ trợ cậu, giúp cậu đứng vững trong nghề này."

 

Nói xong, tôi nghe máy.

 

"Alo, Tiểu Tuyết à, rảnh không? Bên đệ có một vụ ăn lớn, giới thiệu cho tỷ nhé?"

 

Tôi liên tục đồng ý: "Sư đệ, vẫn là đệ quan tâm sư tỷ, chứ, bây giờ tỷ đang rất cần tiền. Nhà ai , nghe thử xem."

 

Chỉ nghe đầu dây bên kia nhẹ nhàng ra vài chữ: "Lâm tổng, Lâm tổng của tập đoàn Nam Thanh."

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tư Gia Dự đã giật lấy điện thoại của tôi.

 

"Nghe, tôi nghe, nhất định phải nghe! Lâm Văn Khang tên khốn kiếp, hắn cứ đợi đấy, tôi sẽ cho hắn đẹp mặt!"

 

(Hết phần 5)

 

Lời Editor: Tới đây là ngang raw, Toai đang nằm vùng chờ ra sẽ dịch tiếp liền, các follow truyện để nhận thông báo sớm nhất nhé

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...