Serie Thanh Bình Linh [...] – Chương 14

13

 

Tôi bất lực Tư Gia Dự đang giả vờ đáng thương.

 

"Được rồi, đến xem bạch nguyệt quang của cậu một chút."

 

Nói rồi tôi đến gần Tống Hiểu Vân.

 

Không ngờ, cơ thể Tống Hiểu Vân lại nhanh chóng mục rữa trước mắt chúng tôi, sau đó chảy ra một bãi nước vàng, ngay trước mắt chúng tôi biến thành một bộ xương!

 

Tôi giật mình, cảnh tượng trước mắt, trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện.

 

Người này không phải Tống Hiểu Vân, Tống Hiểu Vân thật sự là linh mị trong tranh!

 

Tôi lần theo âm khí, tìm linh mị đang trốn trong góc.

 

Không còn bị người kia khống chế, Tống Hiểu Vân thật sự đã khôi phục tự do, bây giờ ấy đã biết rõ mọi chuyện năm đó.

 

Xem ra, mười năm trước Tống Hiểu Vân đã bị .

 

Kẻ Tống Hiểu Vân chính là tên phú nhị đại giả năm đó.

 

Tên phú nhị đại đó tu luyện tà thuật, dựa vào việc ăn thịt hồn phách người khác để tăng cường tu vi.

 

Hắn ta để ý đến linh lực của Tống Hiểu Vân, dùng linh mị mê hoặc tâm trí Tống Hiểu Vân.

 

Sau đó rút hồn phách của Tống Hiểu Vân luyện thành linh mị, nuôi trong tụ linh trận.

 

Nuôi dưỡng mười năm trong tụ linh trận, linh lực của Tống Hiểu Vân sẽ tăng mạnh, đến lúc đó ăn thịt hồn phách của Tống Hiểu Vân, tu vi của tên phú nhị đại kia chắc chắn sẽ tăng tiến không ít.

 

Vì muốn trường sinh bất lão, tên phú nhị đại giả đó đã dùng một phần hồn phách của mình khống chế Tống Hiểu Vân, cứ như khống chế Tống Hiểu Vân suốt mười năm.

 

Tống Hiểu Vân này, thật sự là một đáng thương.

 

Cô ấy kể lại toàn bộ sự việc cho Tư Gia Dự.

 

Tư Gia Dự nghe xong cả người cứng đờ, hồi lâu trên mặt không có chút biểu cảm nào.

 

Đột nhiên, hồn phách của Tống Hiểu Vân đậy, dẫn tôi đi về phía trước.

 

Tôi đi theo đến trước tụ linh trận, Tống Hiểu Vân bức tranh trống rỗng, bật khóc nức nở, sau đó, ấy đưa tay vào trong tranh, mò mẫm lấy ra một thứ gì đó.

 

Ngay sau đó, ấy đến trước mặt Tư Gia Dự, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ra hiệu ta mở ra, sau đó đặt thứ đó vào lòng bàn tay Tư Gia Dự.

 

Là miếng ngọc bội của Tư Gia Dự.

 

Trong phút chốc, mắt tôi cay cay.

 

Hồn phách của Tống Hiểu Vân sau khi trở về đã mất đi tâm trí, mà vẫn nhớ rõ phải giữ gìn miếng ngọc bội của Tư Gia Dự.

 

Tôi quay đầu lại, giọng hơi run rẩy: "Tôi ra ngoài trước."

 

Vừa ra khỏi phòng, chỉ thấy Tư Gia Dự gào khóc thảm thiết.

 

Không biết qua bao lâu, Tư Gia Dự đột nhiên cẩn thận gọi tôi.

 

"Sư phụ, tôi, tôi có thể đưa ra một cầu quá đáng không?"

 

Tôi biết ta muốn gì, lấy ra lá bùa trừ tà đã viết xong từ trên người.

 

"Cảm ơn sư phụ! Tôi cam đoan sẽ bán thêm một trăm lá nữa, nhất định! Thật đấy!"

 

Tư Gia Dự kích đưa tay muốn nhận.

 

Tôi lại giơ tay lên, vào mắt ta.

 

"Đến nước này tôi cũng không gạt cậu. Một trăm lá bùa này, là để tiễn ấy. Bây giờ chỉ còn thiếu một lá, cậu mới có thể chính thức bước vào cửa tu đạo. Cậu chắc chắn muốn như sao?"

 

14

 

Tư Gia Dự trợn to mắt: "Hiểu, đây đã là gì?"

 

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

 

Tư Gia Dự lau nước mắt: "Vậy thì càng không cần phải ! Tuy tôi sẽ cảm thấy có lỗi, dù sao cũng là của tôi, tôi nhất định phải chuyện này. Hơn nữa một lá bùa đổi lấy tu vi, thì một nghìn lá, mười nghìn lá cũng ! Tôi, tôi cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận."

 

Nhìn bộ dạng của ta, tôi không nhịn , đặt bùa chuyển sinh lên bàn.

 

Anh ta cầm lấy bùa chuyển sinh, do dự một chút, cuối cùng vẫn dán lên người Tống Hiểu Vân.

 

Tống Hiểu Vân hôn nhẹ lên trán ta, sau đó dần dần trở nên trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

 

Tư Gia Dự về hướng Tống Hiểu Vân biến mất, nhẹ nhàng thở dài: "Hiểu Vân, cứ coi như em đã đi rồi nhé?"

 

"Đi rồi. Sao, chẳng lẽ cậu còn muốn nuôi hồn phách của ấy à?"

 

Tư Gia Dự cúi đầu: "Không biết kiếp sau, tôi còn có thể gặp lại em không..."

 

Tôi không muốn tiếp tục chủ đề bi thương này nữa, vỗ vai ta : "Được rồi, đưa ngọc bội cho tôi xem nào."

 

"Ồ."

 

Tư Gia Dự đưa miếng ngọc cổ cho tôi.

 

Tôi vừa thấy miếng ngọc cổ đó, mắt liền sáng rực!

 

Đây không phải ngọc, đây mẹ nó là Long Cốt trong truyền thuyết!

 

Chẳng trách Tư Gia Dự tuy là thân thể thuần âm, trước khi bị người ta hãm lại chưa từng gặp thứ dơ bẩn nào.

 

Thì ra là vì đeo miếng Long Cốt này!

 

Thần khí, thần khí, tuyệt đối là thần khí!

 

Tuy tôi đã từng trải, bảo bối như , tôi chưa từng thấy cái thứ hai!

 

Tên phú nhị đại giả đó tu luyện tà thuật mà lại không ra thứ quý giá như , đúng là đồ ngốc.

 

Tôi không nhịn bật .

 

Tư Gia Dự bộ dạng ngây ngốc của tôi, có chút khó hiểu.

 

"Lạc Ôn Tuyết, gì đấy? Mau trả ngọc lại cho tôi."

 

Tôi vội vàng ho khan hai tiếng.

 

"Khụ, cái đó, miếng ngọc này không tốt lắm, bị thứ dơ bẩn nhiễm rồi, cậu cầm cũng vô dụng, không bằng tặng cho tôi đi."

 

Tư Gia Dự trợn to mắt: "Này, sao lại như ? Cướp à?"

 

Tôi móc từ trong túi ra một thứ đưa cho Tư Gia Dự: "Đừng keo kiệt như , này, cái này tặng cho cậu, coi như là trao đổi."

 

Tư Gia Dự ngơ ngác Quy Giáp trên tay, hồi lâu mới phản ứng lại: "Này, thứ này là cái gì?"

 

Tôi trực tiếp cất Long Cốt vào túi, ha hả, vừa vừa đi ra ngoài: "Ha ha ha, chẳng phải tôi đã tặng cậu rồi sao, dùng ngọc nghìn năm đổi con rùa c.h.ế.t nghìn năm, cậu lời to rồi!"

 

Tư Gia Dự vội vàng chạy lên kéo tôi lại, lắp bắp : "Này, tặng thêm cho tôi một trăm lá bùa mới !"

 

"Tặng tặng, tôi tặng cậu một nghìn lá cũng ."

 

Nói rồi, tôi mới phản ứng lại, vỗ vào đầu ta.

 

"Vừa rồi quên với cậu, cậu đã tốt nghiệp rồi. Từ hôm nay trở đi, cậu chính thức là toán tử, cầm Quy Giáp này, cậu như cá gặp nước, toàn thiên hạ đều có thể bị cậu mở khóa."

 

Tư Gia Dự vẫn chưa phản ứng lại: "Nhưng mà, bùa thì..."

 

"Không lấy tiền bùa là quy định của môn phái chúng tôi, cậu là người của môn phái, phải tuân thủ."

 

"Cái gì? Cô không phải ... Tôi còn tự mình cảm ! Lạc Ôn Tuyết, đồ lừa đảo, tôi hận !"

 

"Này này này, tôi là sư phụ của cậu đấy, đồ vô ơn bạc nghĩa! Tuy một trăm lá bùa cậu đã bán hết, còn một lá cậu vẫn phải bán hộ tôi. Tôi cho cậu thêm một tháng nữa, nhanh chóng bán đi! Này, đừng chạy, đợi tôi với! Cậu lái Lamborghini nhanh quá tôi đuổi không kịp, trời ơi!"

 

(Hết phần 2)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...