Sếp Tôi Muốn Thoát [...] – Chương 6

Ba người mỗi người một câu, cuối cùng Tiền lão tổng lỡ miệng.

Thì ra, Văn Nhược là con của mối đầu của Tiền lão tổng.

Tối hôm đó, ông cờ gặp Văn Nhược ở cổng bệnh viện, thấy ấy giống hệt mối đầu của mình. Sau một hồi điều tra, quả thật, ấy chính là con của người phụ nữ hiện đang nằm trên giường bệnh – mối đầu của ông.

Chuyện này khiến mọi thứ trở nên rắc rối.

Bà Tiền kiên quyết cho rằng Tiền lão tổng muốn đưa con mối đầu về nhà để tưởng nhớ người cũ, thậm chí còn nghi ngờ ông muốn “ngựa cũ tìm cỏ”, nối lại xưa.

Dù Tiền lão tổng có giải thích thế nào bà cũng không tin.

Để ngăn chặn khả năng đó, bà Tiền nghĩ đến tôi – người “gần nước hưởng ánh trăng” – và quyết định để tôi chiếm trước cậu con trai bảo bối của bà.

Thật không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.

Tôi tò mò hỏi: “Vậy Tiền lão tổng có đồng ý chuyển Văn Nhược đi không?”

Tiểu Tiền tổng bực bội vò đầu: “Đồng ý rồi, không cho ấy đi Mãn Châu Lý, chỉ bảo ấy đến chi nhánh ở ngoại ô.”

“Nói là mẹ ấy đang điều trị trong bệnh viện, ấy không thể đi xa.”

“Ồ—” Tôi gật đầu, ngoại ô cũng , có lẽ tôi sẽ phải vất vả chạy đi chạy lại nhiều hơn.

“Thế… thế 5 triệu này, cậu có định nhận không?”

Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Tiền tổng đang dần đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đã hồng rực.

“Hử?”

“Đừng giả vờ ngây thơ nữa!” Anh ấy tức giận mắng: “Đưa tiền mà cậu cũng không nhận à? Cậu không phải luôn muốn mua Porsche Panamera sao?”

Tôi đúng là muốn mua Panamera, ý thế này, chẳng khác nào bảo tôi “bán thân” để mua xe.

“Không,” tôi lắc đầu: “Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp. Dù là thư ký, tôi cũng là thư ký chỉ bán tài không bán thân.”

Màu đỏ ửng trên mặt Tiểu Tiền tổng “xoẹt” một cái biến mất, thay vào đó là vẻ tái nhợt.

Anh ấy siết chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay, đôi mắt đầy sự trách móc, như thể đang rằng tôi đã giỡn với cảm của ấy.

Nhìn đôi môi càng lúc càng mím chặt, tôi nhanh tay rút tấm thẻ từ tay ngay trước khi lật bàn.

“Đã thành tâm thành ý như rồi, tôi đành miễn cưỡng nhận thôi.”

26

Tối đó, Tiểu Tiền tổng – trai mới nhậm chức của tôi – quyết định dẫn tôi đi ăn mừng.

Tôi cứ tưởng ấy sẽ đưa tôi đến một nhà hàng Pháp trên tầng 80 nào đó, xoay tròn và xa hoa, ai ngờ ấy lái xe thẳng đến một quán mì ven biển.

“Quán này có món mì hải sản ngon cực, 15 tệ một tô, thêm 3 tệ là thêm mì. Họ dùng toàn hàu tươi, con nào con nấy béo ú.”

Không.

Tôi ngồi Tiểu Tiền tổng, cố gắng xác nhận xem ấy có nghiêm túc không.

Có vẻ ấy cũng nhận ra có chút không ổn, liền giải thích: “Nhà hàng cao cấp để lần sau đi. Quán này ngon lắm, tôi ăn mấy năm rồi, luôn muốn đưa cậu đến thử.”

“Tôi còn đặc biệt gọi điện trước, bảo họ để dành cho tôi những con hàu béo nhất.”

Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ nên trả lại 5 triệu cho ấy.

Tiểu Tiền tổng ngồi trên chiếc ghế nhựa đơn sơ, lúng túng rút vài tờ giấy ăn lau chiếc ghế bên cạnh cho tôi, không sạch , thế là ấy lấy một chiếc ghế khác từ bàn sau.

“Ngồi đi, ngồi.”

Tôi kéo chiếc váy đắt tiền vừa thay cho buổi hẹn hò đầu tiên, dở khóc dở ngồi xuống chiếc ghế không tựa.

Thật không hiểu nổi tại sao tôi lại thích chàng ngốc nghếch này!

“Hai tô mì hàu! Hàu tươi vừa mua ở cảng sáng nay! Ô, Tiền tổng, hôm nay dẫn đến à?”

Ông chủ đầu trọc bưng hai tô mì nóng hổi đặt trước mặt chúng tôi, ha hả: “Hèn chi trước giờ toàn thấy đi một mình, hóa ra tiêu chuẩn cao quá!”

Ông chủ thật biết chuyện, tôi không nhịn khẽ .

Ông ấy xong còn nháy mắt với tôi: “Đây là món ngon đấy! Trạm xăng của đàn ông, spa của phụ nữ, ăn thử đi, tay nghề của quán tôi là số một!”

Tôi gật đầu ngượng ngùng: “Cảm ơn, để tôi thử.”

Quán mì này tuy trông đơn sơ, vị trí địa lý đúng là không tệ.

Ra ngoài vài bước là cầu thang có lan can, xuống thêm vài bậc là đến biển.

Ngồi đây có thể nghe tiếng sóng vỗ vào đá, thi thoảng còn thấy từng hải âu đậu trên mặt nước.

Tiểu Tiền tổng không khoác lác, mì ở đây thực sự rất ngon.

Nước dùng hình như nấu từ hải sản, sệt sệt, hàu thì béo ngậy phủ đầy tô, bên cạnh là mộc nhĩ, trứng, nấm, măng và các loại rau.

Ăn một miếng, vị rất tươi ngon.

Tôi ăn hết tô mì trong vài phút, không nhịn bỏ thêm 3 tệ để gọi thêm một phần mì.

Tôi phải ngồi thẳng lưng để tránh cho phần eo bị váy bó sát lộ khuyết điểm.

Biết thế này đi ăn mì, tôi đã mặc quần short rồi!

“Ngon không?” Đôi mắt Tiểu Tiền tổng sáng lấp lánh, đầy tự hào tôi.

Tôi bị dáng vẻ trẻ con của ấy cho bật , không kiềm niềm vui trong lòng.

Có lẽ, đối với ấy, những món ăn đắt tiền ở nhà hàng xa hoa chẳng là gì so với tô mì hàu này.

Việc chia sẻ quán mì thích của mình với tôi, cũng giống như một đứa trẻ chia sẻ viên kẹo thích nhất với người khác .

Tiểu Tiền tổng, quả không hổ danh là người lật nát truyện ngôn , ấy thật sự rất giỏi trong việc người khác rung .

Những ngày sau đó, chúng tôi gần như dính lấy nhau mỗi ngày.

Tôi ngày càng nhận ra rằng Tiểu Tiền tổng thực ra rất đáng .

Bên ngoài ấy quyết đoán, mọi việc đều chu toàn.

Về nhà, ấy lại nhõng nhẽo, đòi biểu diễn tài năng cho tôi xem, còn kéo đàn nhị bài “Đua Ngựa” và tự hào khoe chứng chỉ cấp 10 đàn nhị của mình.

Ở bên tôi, ấy không cần phải chạy theo cốt truyện, cũng không phải là nam chính của ai khác.

Mỗi ngày, chúng tôi đều chìm vào giấc ngủ với nụ trên môi, và tôi dần đắm chìm trong giấc mơ đẹp đẽ này, quên rằng đây là một cuốn sách.

Một cuốn sách kể về giữa ấy và người khác.

Chúng tôi lạc quan tin rằng, chỉ cần cả hai ở bên nhau, có thể vỡ cốt truyện.

Cho đến khi cuộc sống dạy chúng tôi một điều.

Số phận gọi là số phận bởi vì con người không thể chống lại nó.

30

Sáng hôm sau, tôi đã cảm thấy có điều gì đó bất an.

Đã hai, ba năm kể từ khi tôi đến thế giới này, tôi dần hòa nhập và không còn coi mình là người ngoài.

Nhưng hôm nay, vừa mở mắt ra, tôi bỗng cảm thấy mình như lạc lõng với thế giới này.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ là do tối qua ăn quá nhiều hàu nên khó chịu.

Nhưng khi tôi tỉnh dậy, Tiểu Tiền tổng không còn nằm cạnh tôi như mọi ngày.

Tôi không để ý, nghĩ rằng ấy đi vệ sinh.

Từ hành lang vang lên tiếng bước chân ngày càng gần, tôi mỉm : “Hôm nay dậy sớm thế?”

Tiểu Tiền tổng không trả lời.

Tôi quay lại, trong lòng đột nhiên thấy bất an.

Anh ấy không mặc bộ đồ ngủ hình con vịt mà tôi đã mua cho – bộ đồ mà thích nhất.

Thay vào đó, mặc vest chỉnh tề, thắt cà vạt gọn gàng, đứng ở cửa.

Tôi nằm trên giường, chiếc váy ngủ hai dây hơi nhăn, mái tóc vừa gội hôm qua rối tung trên vai.

Bình thường, lúc này ấy sẽ lên, sau đó cuốn tôi vào chiếc áo ngủ con vịt của ấy.

Nhưng hôm nay, ấy đứng đó, quần áo chỉnh tề, ánh mắt lạnh như băng.

Tôi không biết mình đã cảm thấy thế nào vào lúc đó, chỉ thấy ấy dường như cách tôi rất xa.

Anh ấy không gì, chỉ đứng đó lạnh lùng tôi.

Như một tổng tài bá đạo thực sự đang đối mặt với một nữ phụ.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành.

Nhưng tôi thậm chí không dám mở lời.

Tôi sợ rằng chỉ cần ra, giấc mơ này sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Nhưng tôi thậm chí không có thời gian để tự dối mình.

Trong sự im lặng ngột ngạt, Tiểu Tiền tổng cụp mắt xuống, giọng lạnh lùng vang lên.

“Đưa 200 triệu, chúng ta chấm dứt.”

Tôi ngây người, không biết phải thể hiện cảm gì.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không cảm thấy buồn, mà chỉ ngớ ngẩn nghĩ: Anh ta định không để tôi trung gian hưởng chênh lệch mà tự mình “bay solo” à?

Tiểu Tiền tổng tôi một lần, không thêm gì, vội vàng rời đi.

Thậm chí còn không đưa tôi 200 triệu đã hứa, chỉ để lại một tấm séc khống.

Tôi ngồi trên giường, ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ ngồi dậy.

Tôi không biết rốt cuộc ấy sao.

Tối qua chúng tôi vẫn còn rất vui vẻ, thậm chí đã hẹn hôm nay cùng nhau ra biển bắt hàu.

Vậy mà chỉ sau mười tiếng đồng hồ, ấy đột nhiên trở mặt.

Theo lý, khi ở bên tôi, ấy không cần phải chạy theo cốt truyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...