Nếu bảo ấy từng là một tác giả viết tiểu thuyết mạng thì còn hợp lý hơn, ít nhất ấy cũng biết dùng Word!
Lần thứ ba ấy gọi tôi lại hỏi cách sử dụng máy in, tôi quay sang chằm chằm giám đốc Trương.
Giám đốc Trương lập tức rụt cổ lại.
Chỉnh xong máy in, tôi ngồi phịch xuống bên cạnh ông ta, túm lấy áo hỏi: “Lão Trương, rốt cuộc ông nghĩ gì ?”
Giám đốc Trương nhăn nhó, bất lực : “Tôi có quyết định đâu, đây là do lão Tiền tổng đích thân sắp xếp! Nói rằng đây là con của một người cũ, bảo tôi chăm sóc.”
Sao nhỉ? Từ cụm “người cũ” này, tôi ngửi thấy một chút gì đó… không bình thường.
Nhưng dù sao đi nữa, đây là định mệnh, tôi không can thiệp .
Tôi chỉ có thể đưa cho Văn Nhược một cuốn hướng dẫn sử dụng máy in vào lần thứ tư ấy gọi tôi, bảo ấy tự học đi.
23
Những ngày tiếp theo, tôi và Tiểu Tiền tổng phải chịu đựng một kiểu tra tấn phi nhân tính.
Văn Nhược xuất hiện, cả văn phòng như “truyền sinh khí”.
Lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng đầy năng lượng của ấy.
“Văn Nhược! Cố lên! Không bỏ cuộc!”
“Chắc chắn mình ! Cố lên nào!”
“Phải viên bản thân, mình chắc chắn không sao! Ganbatte!”
Trời đất ơi!!!
Tôi Tiểu Tiền tổng mặt mày méo xệch, thông cảm : “Chữ ‘Nhẫn’ trên đầu có một con dao. Nhịn một chút, sóng yên biển lặng.”
“Không !” Anh ấy đập bàn đứng dậy: “Tôi thực sự không chịu nổi nữa! Tôi phải đi sa thải ta!”
Có lẽ vì tức quá mà đầu óc không tỉnh táo, Tiểu Tiền tổng thậm chí còn quên cả việc dẫn tôi theo.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, ấy đã lao như bay ra ngoài, dừng lại trước mặt Văn Nhược.
Tôi khoảng cách giữa chúng tôi, mặt tái mét, chạy nhanh ra.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Quả nhiên, Tiểu Tiền tổng đã nâng cằm của ấy lên.
“Đàn bà, đã khiến tôi hứng thú.” Anh ấy với giọng quyến rũ.
Tôi các đồng nghiệp xung quanh há hốc mồm, không biết bây giờ tôi nên tiến lên cứu ấy để “chết xã hội” tại chỗ, hay đứng xa ra để thoải mái “diễn sâu”.
Tôi suy nghĩ một lúc, quyết định đứng nguyên tại chỗ, dùng ngón chân đào cho Tiểu Tiền tổng một cái hố để lát nữa ấy tự chui xuống.
Tối hôm đó, tôi đến khô cả cổ họng mới thuyết phục Tiểu Tiền tổng đang một lòng cầu chết.
“Không sao, là sếp, họ không dám đâu.” Tôi an ủi ấy.
“Không—” Tiểu Tiền tổng đau khổ : “Hình tượng hoàn hảo của tôi! Bây giờ họ chắc chắn nghĩ tôi là một thằng đại ngốc!”
Chuyện đó thì đúng là thật, tôi gật đầu.
Đôi mắt đỏ rực của Tiểu Tiền tổng chằm chằm vào tôi: “Cậu cũng nghĩ tôi là một thằng đại ngốc, đúng không?!”
“Ồ không, không, không,” tôi chối bay: “Anh nhầm rồi.”
“Tôi rốt cuộc phải sao đây?!” Tiểu Tiền tổng ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vô hồn lên trần nhà, trông như một con búp bê rách bị số phận giày vò.
Đã nhận của sếp nhiều tiền thế, tôi nhất định phải chia sẻ bớt nỗi lo với ấy.
Tôi suy nghĩ rồi : “Có lẽ có thể với Tiền lão tổng, bảo cho ấy xuống chi nhánh một thời gian, cùng lắm thì trả thêm cho ấy chút tiền.”
Nhìn xem, mới việc với nhà tư bản vài ngày mà tôi đã chuyện sang chảnh thế này rồi.
“Không !” Anh ấy lắc đầu đau khổ: “Tôi mà về nhà là không kiểm soát bản thân, tôi không thể câu đó. Cậu không biết đâu, hôm kia mà không có cậu đến kịp thời, suýt nữa tôi đã để ấy … thư ký riêng của tôi rồi!”
Thư ký… riêng.
Nghe chẳng giống một thư ký nghiêm túc chút nào.
Đột nhiên, Tiểu Tiền tổng bật dậy, đôi mắt sáng rực tôi: “Hay là cậu về nhà gặp bố mẹ tôi đi!”
Nói chuyện công việc thì chuyện công việc, sao lại lôi gặp phụ huynh vào đây?!
Tôi gã đàn ông trước mặt đầy mưu mô, không từ chối.
24
Sáng hôm sau, tôi theo Tiểu Tiền tổng đến trước một căn biệt thự trên sườn núi.
Tiền lão tổng là một người đàn ông già không chịu thừa nhận tuổi tác, vừa chạy bộ quanh núi trong bộ đồ thời trang sành điệu về đến nhà.
Thật sự tôi không hiểu, một người đàn ông hói đầu, dáng người tròn trịa, vẻ ngoài bình thường như thế này sao có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như Tiểu Tiền tổng .
Trừ khi… ấy không phải con ruột.
Nhưng khi thấy mẹ của Tiểu Tiền tổng, tôi đã hiểu.
Có lẽ ấy giống mẹ.
Lúc đầu tôi không nhận ra đó là mẹ của ấy, vì bà bảo dưỡng quá tốt, cùng lắm chỉ khoảng 30 tuổi.
Da mặt bà còn mịn màng hơn cả tôi, và đôi mắt đào hoa của Tiểu Tiền tổng trông như “sao y bản chính” từ bà.
Một đại mỹ nhân rạng rỡ đầy sức sống.
Tôi và Tiểu Tiền tổng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, ấy lén liếc mẹ mình, đỏ mặt giới thiệu: “Bố, mẹ, đây là Thẩm Đỗ.”
Anh đỏ mặt cái gì chứ?!
Tôi thực sự không phải đến đây để ra mắt đâu!
Tôi vội bổ sung: “Chào Tiền lão tổng, chào phu nhân. Tôi là thư ký của Tiểu Tiền tổng.”
Tiểu Tiền tổng trừng mắt tôi, tôi giả vờ không thấy.
Tiền lão tổng không mấy quan tâm đến tôi, chỉ gật đầu rồi hỏi Tiểu Tiền tổng: “Cô bé Văn Nhược dạo này thế nào? Con có chăm sóc ấy chu đáo không?”
Tiểu Tiền tổng ngồi thẳng dậy.
“Bố, con chính là muốn về chuyện này. Cô Văn Nhược… không phù hợp với công ty chúng ta. Con nghĩ ấy không thích hợp ở đây, con định chuyển ấy xuống chi nhánh ở Mãn Châu Lý.”
Khoan đã! Tôi trố mắt ấy. Công ty chúng ta ở Mãn Châu Lý cũng có chi nhánh sao?
Hay thật! Đây đâu phải là điều chuyển, mà là đày đi biệt xứ đấy chứ!
Một phát đưa người ta đến nơi cách đây 3000 cây số. May mà công ty chúng tôi chỉ hoạt trên Trái Đất, chứ không thì ấy có khi còn đẩy ấy ra tận ngoài vũ trụ.
Quả nhiên, Tiền lão tổng cau mày mắng: “Nói bậy bạ! Một nhỏ, sao có thể đưa người ta đi xa thế, bắt người ta rời xa quê hương?”
“Con cứ sắp xếp cho ấy thư ký…” Ông tôi, có lẽ thấy ngại không tiện lấy đi vị trí của tôi, nên sửa lại: “Hay trợ lý gì đó cũng . Cô bé thông minh, không biết gì thì con dạy ấy.
“Con không nhớ sao? Hai đứa hồi nhỏ còn từng chơi với nhau mà.”
Tiểu Tiền tổng cau mày : “Khi nào? Sao con không nhớ?”
“Khi con một tuổi, lúc đó con rất thích chơi với ấy.”
…
Tiểu Tiền tổng không biểu cảm Tiền lão tổng.
“Khụ,” Tiền lão tổng cũng nhận ra câu của mình nghe hơi ngớ ngẩn, không tiếp nữa.
Bà Tiền cau mày hỏi: “Văn Nhược là ai?”
Tiền lão tổng hắng giọng, khoát tay qua loa: “Không ai quan trọng cả, chỉ là con một người quen thôi.”
Nói xong, ông cố gắng chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Về rồi thì tối nay ăn cơm ở nhà đi.”
Bà Tiền không để ý tới ông, tiếp tục hỏi: “Người quen nào?”
“Ây dà, bà không biết đâu!”
“Thì phải có tên chứ? Lỡ tôi biết thì sao?”
Tiền lão tổng bị bà truy hỏi đến toát mồ hôi lạnh, liên tục nháy mắt ra hiệu, ý bảo rằng đang có người ngoài.
Tôi rất tinh ý, lập tức đứng dậy cáo từ.
Tôi có cảm giác, một màn drama mẹ chồng – nàng dâu của giới nhà giàu sắp diễn ra.
Thông thường, bà Tiền sẽ chê Văn Nhược không xứng với người con trai cao quý, đẹp trai của mình, cuối cùng đưa cho ấy một tấm séc 5 triệu, cầu rời xa con trai bà.
25
Tôi không ngờ ngày này lại đến nhanh như , cũng không ngờ người bị đưa séc không phải là Văn Nhược mà lại là tôi.
Ngồi trong quán cà phê đắt nhất thành phố, bà Tiền đẩy một tấm thẻ ngân hàng về phía tôi.
“Thẩm tiểu thư, đây là 5 triệu, tôi muốn ở bên con trai tôi!”
Cảnh trước mắt hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của tôi, đến mức tôi nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
May mà lúc này, Tiểu Tiền tổng nghe tin chạy tới, vội xin lỗi tôi, rồi kéo mẹ ấy đi, cứu tôi khỏi cảnh ngơ ngác.
Bị lôi đi, bà Tiền vẫn không quên quay đầu với tôi: “Thẩm tiểu thư, ơn cân nhắc con trai tôi! Nó thực sự rất xuất sắc! Nó có tám múi cơ bụng—”
… Không đúng lắm, tôi nhớ chỉ có sáu múi thôi mà.
Tiễn mẹ về xong, Tiểu Tiền tổng mới ngồi xuống, bắt đầu giải thích ngọn nguồn.
Hóa ra, sau khi tôi rời đi tối hôm đó, bà Tiền không ngừng truy hỏi Tiền lão tổng về thân thế của Văn Nhược, còn Tiểu Tiền tổng thì cầu xin bố chuyển ấy đi.
Bà Tiền : “Ông có suy nghĩ kỳ quặc gì không?”, Tiền lão tổng đáp: “Tôi oan quá! Tôi chỉ đang chăm sóc con của người quen thôi.”
Bà Tiền : “Người quen gì mà bí ẩn thế?”, Tiểu Tiền tổng thì : “Bố, cứ chuyển ấy đến Mãn Châu Lý đi!”
Bạn thấy sao?