Tôi ôm bụng :
“Trời ơi, cái gì mà Thái tử gia với đại ca Hong Kong, bớt đọc tiểu thuyết đi Diêu Diêu! Cười chết mất!”
“Tớ đang chống lưng cho cậu đấy!”
“Cậu có lập trường thật đấy, thôi bớt chút đi.”
Trần Diêu đảo mắt một vòng, lại chuẩn bị gì đó không hay:
“Tớ đã nương tay rồi đấy, không thì đã bảo: ‘Cuộc sống thật vô vị, ếch nhái đi đánh giá con người.'”
Câu này vừa ra, tôi lập tức giơ ngón cái với ấy.
Từ sau vụ bị bắt quả tang xem video mấy cơ bụng trong giờ , số lần tôi cờ gặp sếp tăng vọt, còn nhiều hơn gặp thầy giáo trên đường hồi đi học.
“Tri Tri, tan bọn tôi đi dạo quảng trường Wata nhé.”
“Được thôi.”
Hai đứa chuyên gia trốn việc vừa điểm danh xong đã bắt đầu lên kế hoạch tan đi chơi.
Có kế hoạch vui vẻ chờ đợi, buổi sáng cũng trôi qua nhanh gấp đôi.
Sau bữa trưa, tôi phát hiện trên bàn có một túi lớn đầy đồ ăn vặt.
Nhưng không chỉ có đồ ăn, còn cả một bó hoa hồng đỏ thắm.
Lại gì nữa đây?
Ngay lập tức tôi nghĩ đến chàng ngốc nghếch Lâm Béo.
Chẳng lẽ ta chưa từ bỏ ý định?
Tay cầm bó hoa, vai vác túi đồ ăn nặng trịch, tôi nổi cơn thịnh nộ, định xuống tìm ta rõ ràng một lần.
Khi tôi đứng chờ thang máy, sếp bỗng nhiên xuất hiện.
Tôi như con mèo chiêu tài vẫy tay chào:
“Giám đốc Thẩm, yên tâm, với tư cách nhân viên ưu tú của , tôi nhất định sẽ xử lý dứt khoát chuyện cảm cá nhân, vạch rõ ranh giới với đồng nghiệp Lâm, tuyệt đối không để xảy ra chuyện công sở.”
Thẩm Hoài Tống thản nhiên :
“Không cần đi nữa.”
Tôi vừa mở miệng định hỏi “Why”, thì ấy đã :
“Là tôi gửi đấy.”
Trái tim tôi như muốn nổ tung, cả vũ trụ trước mắt sụp đổ…
Tôi đặt bó hoa và túi đồ ăn xuống ngay ngắn dưới chân ấy, nhanh:
“Tôi có trai rồi, và tôi rất ấy.”
Rồi như một con đà điểu, tôi chạy biến đi mất.
Rời khỏi tầm mắt của sếp, tôi nhắn tin cho “Mông Cong”:
“Bảo bối! Anh phải cẩn thận đấy, sếp em hình như đang theo đuổi em, ta muốn đào góc tường của !”
Anh ấy đáp ngắn gọn:
“Bé ngoan, chúng ta gặp nhau đi.”
Vì muốn giữ sự bí ẩn, cả năm qua nhau qua mạng, bọn tôi chưa từng gửi ảnh, giờ thì nhảy luôn đến gặp mặt trực tiếp. Quả là chơi lớn!
Tôi hẹn gặp người ở một quán cà phê.
Tự trang điểm, ăn mặc để hóa thân thành một nàng thành phố hiện đại, trong gương còn nghĩ:
“Nhìn này, kiểu gì ấy chẳng bị tôi hút hồn!”
Nhưng đời không như mơ, những cơn gió quái ác lông mi giả chọc thẳng vào mắt tôi.
Không chịu nổi, tôi vội vàng quay xe, hủy hẹn.
Anh ấy gọi cho tôi mấy lần, tôi thì xấu hổ vô cùng, nhắn tin chữa cháy:
“Hôm nay công ty đột xuất tăng ca, xin lỗi nhé, để lần sau.”
Rõ ràng ấy không vui, cũng không chủ nhắn tin nữa.
Tôi bèn đăng một dòng trạng thái trên mạng xã hội:
“Dạo này trai ít quá, không biết có phải đang tán tỉnh nào khác không.”
Đang êm giấc trong đêm, thì nhóm việc đột nhiên thông báo có cuộc họp khẩn.
Tôi vội vàng tham gia.
Trong cuộc họp, giọng sếp lạnh lùng vang lên:
“Bộ phận thiết kế vẫn chưa ra ý tưởng bao bì mới sao? Còn bộ phận marketing, kế hoạch đâu?”
Rõ ràng tâm trạng của ấy đang cực kỳ tệ. Đây là lần đầu tôi thấy ấy nổi giận như .
Không khí nặng nề đến ngột ngạt.
Tôi vốn không chịu sự căng thẳng này. Sếp giận thì giận đi, tôi quyết định tranh thủ “tán tỉnh”.
Nhắn ngay cho “Mông Cong”:
“Anh có muốn bụng em to ra không?”
Để chắc cú ấy không xấu hổ quá, tôi chuẩn bị gửi thêm:
“Chuyển em 50k đi mua trà sữa.”
Nhưng chưa kịp gửi, nhóm công ty đã nổ tung.
Thông báo nhảy liên tục:
“Trời ơi! Hóa ra sếp có !”
“Có khi nào hôm nay sếp tăng ca họp gắt gỏng là vì không đi chơi với ấy không?”
“Mọi người không ý cái tên lưu trong điện thoại à? ‘Bé ngoan’! Ngọt chết mất!”
Tôi chết đứng. Sếp tại sao lại trả lời tin nhắn ngay trước mặt nhân viên?
Khoan đã, sao tin nhắn của sếp giống y chang tin nhắn của người tôi?
“Nói kiểu này dễ bị bắt nằm giường cả ngày đấy.”
Tôi chết lặng. “Mông Cong” hóa ra chính là… sếp của tôi, Thẩm Hoài Tống?
Tôi đã qua mạng với vị “lãnh chúa lạnh lùng” này hơn một năm?!
“Aaaa, thế giới này đúng là một bug khổng lồ!”
Tôi dành cả đêm để bình tĩnh lại.
Cứ nghĩ đến việc tôi đã nhiều lần linh tinh ngay trước mặt “Mông Cong” – chính là sếp của tôi – là lại cảm thấy tôi ngốc nghếch và mất mặt kinh khủng.
Cả ngày hôm sau, tôi ủ rũ đến mức Trần Diêu phải lên kế hoạch kéo tôi ra ngoài “ngắm trai”.
Là công dân tuân thủ pháp luật, tất nhiên tụi tôi chỉ định đến club để “ngắm” bằng mắt thôi.
Để tiết kiệm thời gian, Trần Diêu còn chuẩn bị sẵn một bộ váy cho tôi mặc, vừa khoe xương quai xanh, vừa hở một chút chân, cũng khá quyến rũ.
“Diêu Diêu, tớ thấy như này không ổn!”
Dù gì tôi cũng là người đã có trai mà.
Trần Diêu kéo tay tôi, như thể nếu tôi tiếp tục lề mề, ấy sẽ gọi xe tải đến chở tôi đi luôn .
Bỗng một giọng nghiêm túc vang lên:
“Hai người định đi đâu?”
Tôi cúi đầu, không dám thẳng vào mắt Thẩm Hoài Tống.
Trước đây là vì sợ ấy trừ lương, bây giờ thì vì quá xấu hổ.
Trần Diêu cũng nhận ra sếp có ý với tôi, ấy không biết rằng sếp chính là trai tôi.
Cô ấy chống hông, thẳng:
“Anh Thẩm, sau giờ việc không cần phải báo cáo lịch trình đâu nhỉ? Với lại, Tri Tri có trai rồi, cảm hai người rất tốt, thậm chí còn định đăng ký kết hôn nữa.”
Ánh mắt của Thẩm Hoài Tống nóng rực, như thể muốn thiêu đốt tôi.
Giọng thấp, mang chút ý :
“Vậy à? Tình cảm tốt đến thế sao?”
Trần Diêu không hề nao núng, tiếp tục mạnh mẽ:
“Đương nhiên rồi, Tri Tri còn dự định có ba đứa con để ủng hộ chính sách quốc gia!”
Ba con cái gì chứ! Tôi lập tức bịt miệng ấy lại.
Trong đầu tôi vang lên câu “Muốn đánh chết Thẩm Hoài Tống” mà tôi từng bâng quơ. Chắc chắn ấy đã biết tôi chính là “bé ngoan” mà hay nhắc đến.
Lúc này, tôi thực sự muốn đào một cái hố chui xuống, hoặc ít nhất cũng có thể dùng chân “đào” ra một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách.
Tôi gượng: “Chỉ thôi mà, haha.”
Thẩm Hoài Tống nghiêm túc tôi, nhỏ:
“Bé ngoan, không đâu.”
Thay vì nhảy nhót giữa các chàng đẹp trai, tôi bị Trần Diêu bỏ rơi, và Thẩm Hoài Tống “nhặt” tôi về.
Ngồi trên ghế phụ trong xe của ấy, tôi cảm giác như ngồi trên đống lửa.
Anh bỗng hỏi:
“Hôm đó rõ ràng em đến, tại sao lại bỏ đi?”
“Vì mắt em khó chịu.”
“Nhưng em là công ty tăng ca.”
Lúc đó tôi đâu biết ấy là sếp của tôi đâu!
“Anh Thẩm, em…”
Anh bỗng mỉm , nụ nhẹ rất đẹp:
“Vậy là không phải cố tránh tôi?”
“Nếu không phải vì buổi họp hôm qua tôi cố chia sẻ màn hình, thì có phải em định tiếp tục tránh tôi không?”
Tôi im lặng, sự im lặng ấy đủ lớn để lấp đầy không gian.
Khi xuống xe, tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng:
“Cảm ơn Thẩm đã đưa em về.”
Anh nhíu mày, khoác áo lên vai tôi:
“Hôm đó muốn đánh chết tôi, đâu có gọi tôi là ‘ Thẩm’ khách sáo như thế.”
Ý là, không thích tôi cứ gọi bằng chức danh. Nhưng chẳng lẽ lại muốn tôi gọi là “Mông Cong”? Không thể nào!
Tôi cắn môi, cuối cùng đáp:
“Thẩm Hoài Tống, mai gặp lại.”
Ngày 16 hàng tháng, phòng thiết kế có truyền thống tổ chức tiệc tối
Trưởng nhóm gửi thông báo: “@Mọi người, tối nay gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”
Tôi không thích mấy buổi tụ tập này lắm, cảm giác không thoải mái, không tham gia thì dễ bị bàn tán.
Hết giờ , tôi vừa tô lại son môi thì đã bị Trần Diêu kéo đi.
“Diêu Diêu, tớ có nhầm không, sao trông giống sếp thế?”
Trần Diêu khựng lại: “Tớ cũng thấy thế.”
Không biết sếp nghe ở đâu mà biết bọn tôi tụ tập, giờ đã yên vị trên bàn rồi.
Ghế bên cạnh ấy để trống, chẳng ai dám ngồi gần “Diêm Vương”.
Trần Diêu liền nhân cơ hội đẩy tôi vào ghế bên cạnh ấy. Tôi chẳng còn cách nào, đành ngồi xuống.
Trong suốt bữa ăn, tôi cảm nhận ánh mắt của Thẩm Hoài Tống nhiều lần lướt qua tôi
Điện thoại rung lên, Trần Diêu nhắn tin hỏi:
“Cậu với Thẩm Hoài Tống cãi nhau à? Nhìn ấy cứ như một cún con bị tổn thương .”
Tôi trả lời:
“Không phải, chỉ là tớ chưa quen, hơi ngại thôi.”
Bạn thấy sao?