Chương 9:
Trước khi ngủ, trong đầu tôi toàn là hình ảnh Lục Dực mỉm hòa nhã đáp lại bà cụ.
Anh chàng này rốt cuộc là có ý gì?
Nghĩ đến những hành mờ ám mấy ngày nay, tôi cắn môi đến sắp bật máu.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng đến nửa đêm, tôi lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Mở cửa, ship đồ ăn đây!"
Tôi sợ đến mức run bắn người, lăn lộn bò dậy khóa trái cửa phòng ngủ.
"Tôi không đặt đồ ăn ngoài, nhầm người rồi!"
Tiếng gõ cửa dừng lại, ngay sau đó là tiếng đập mạnh hơn.
Vụ việc sống một mình bị xảy ra nhan nhản. Đây là khu chung cư cũ, hết lần này tới lần khác, tầng này lại không có hàng xóm..
Người bên ngoài đợi đến sốt ruột, hình như tôi nghe thấy tiếng cạy khóa lách cách. Tim tôi thắt lại, người đầu tiên hiện lên trong đầu tôi chính là Lục Dực.
Run rẩy hai tay, tôi vớ lấy điện thoại gọi cho Lục Dực.
Tiếng tút tút và tiếng cạy khóa như hòa thành một bản song tấu.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ra ướt đẫm.
Tôi dồn tất cả tủ trong phòng ngủ ra sau cửa, đồng thời bên tai cũng vang lên giọng còn mang theo vẻ mơ màng.
"Lâm Hữu Hữu?"
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, hai tay nắm chặt đùi để giọng thật vững vàng.
"Alo, chồng à, đặt đồ ăn ngoài cho em sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát. Tôi giơ điện thoại, bật loa ngoài với âm lượng lớn nhất.
"Không có mà em , sao ?"
Giọng nam truyền đến, tiếng lách cách bên ngoài đột nhiên im bặt. Đầu óc tôi trống rỗng, đang không biết gì, điện thoại lại vang lên tiếng .
"Giờ này đặt đồ ăn ngoài cho em gì, chắc là trời tối, shipper nhầm nhà thôi, em đừng sợ, về ngay đây."
"Vâng."
Tôi đứng trên ghế sô pha, áp tai vào cửa.
Hai chân dưới lớp váy ngủ vẫn run lẩy bẩy. Bên ngoài xác định không còn tiếng , tôi lại không dám ra ngoài xem.
Ngay khi tôi nghĩ rằng đã an toàn, bên ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Lâm Hữu Hữu!"
Thần kinh đang căng cứng khi nghe thấy giọng quen thuộc này, lập tức thả lỏng. Tôi vội vàng đáp lại, giọng lại vô thức run sợ, giống như đang khóc.
"Em ở trong phòng."
Giọng Lục Dực vang lên từ cửa phòng ngủ, "Em mở cửa trước đi."
Tôi dọn dẹp tủ, ghế ra chỗ khác từng cái một. Khoảnh khắc thấy Lục Dực, cuối cùng tôi không nhịn nữa mà òa khóc.
"Vừa rồi có người muốn hãm em."
Lục Dực với ánh mắt sâu thẳm kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi. Còn tôi khi thấy cánh cửa đã bị cạy mở thì lại càng thêm sợ hãi.
"Không sao rồi, không sao rồi."
"Có ở đây, không ai dám bậy đâu."
Chương 10:
Lục Dực bế tôi đặt lên giường. Khi đứng dậy, tôi với đôi mắt ngấn lệ kéo lấy vạt áo .
"Đừng đi."
Lục Dực mỉm , trực tiếp đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán tôi.
"Anh không đi, rót cho em cốc nước."
Nghe , tôi mới buông vạt áo Lục Dực ra. Đợi bưng cốc nước vào, tôi mới phát hiện ra, người đàn ông chỉ này mặc bộ pijama và đeo dép lê chạy tới đây.
Nước ấm chảy xuống cổ họng, tôi mới bình tĩnh lại một chút.
"Yên tâm nghỉ ngơi đi, tối nay ở đây với em."
Lục Dực kéo một chiếc ghế ngồi bên giường một cách tự nhiên. Không biết có phải vì bị dọa sợ quá hay không, tôi trực tiếp dịch sang một bên, vén chăn lên.
"Cùng nhau."
Dưới ánh trăng, tôi thấy rõ Lục Dực khựng người lại. Nhưng người đàn ông này cũng không hề lưỡng lự, không hai lời liền nằm xuống. Rồi lại dùng chăn quấn tôi thật kỹ.
"Được rồi, ngủ đi, thật sự không đi đâu."
Tôi lén đưa tay nắm lấy một vạt áo của Lục Dực, lúc này mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.
Ánh nắng chói chang khiến tôi muốn đưa tay che mắt. Nhưng có cái gì đó ôm chặt khiến tôi không thể nhấc tay lên nổi.
Nhìn kỹ lại, cả người tôi đang chui rúc trong lòng Lục Dực. Tay còn luồn vào trong áo ngủ, sờ soạng cơ bụng .
Người đàn ông này cũng dùng hai tay ôm chặt lấy tôi. Không còn nỗi sợ hãi của đêm qua, tôi lập tức đỏ bừng mặt.
Hành này của tôi có tính là "sàm sỡ" sếp hay không...
Nhân lúc chưa tỉnh, tôi định lén lút dậy. Nhưng người vừa đã bị kéo ngược trở lại.
"Tối qua chui vào lòng , không thấy ngại, giờ lại thấy ngại?"
Lục Dực từ từ mở mắt, khóe miệng còn mang theo nụ mờ ám.
Tôi đỏ mặt, không nên lời, ú ớ nửa ngày mới thốt ra một câu.
"Cảm ơn sếp Lục tối qua đã chạy tới."
Nếu không thì hậu quả chắc khó lường.
Trên mặt Lục Dực dường như thoáng qua một tia không vui, bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi.
"Tối qua gọi là chồng , ngủ dậy lại gọi là sếp Lục."
Tôi bị trêu chọc đến nỗi đỏ mặt. Nhưng nhớ lại đêm qua, tôi vẫn còn một trận sợ hãi.
"Dậy đi, đưa em đi báo cảnh sát, chỗ này của em chắc không thể ở nữa."
"Hôm nay không cần đi sao?"
Lục Dực trực tiếp đi hai bước, mở cửa phòng ngủ, "Em xem?"
Tôi ra ngoài, cửa chính đều bị Lục Dực dùng dây thừng buộc lại.
Tên kia đêm qua đã trực tiếp khóa cửa nhà tôi.
Bạn thấy sao?